Ôn Túc An nói với Lâm Tứ cô đang ở sân bay Vụ Thành, Lâm Tứ bảo cô tìm chỗ ngồi chờ một lát, anh sẽ đến ngay.
Từ Diên Tường đến sân bay thông thường lái xe mất một tiếng, lúc này ước chừng sáng sớm còn ít xe trên đường, Lâm Tứ lái xe rất nhanh nhưng cũng phải mất nửa tiếng mới đến nơi.
Lúc Lâm Tứ đến, Ôn Túc An đang ngồi ở cửa hàng tiện lợi 24h trong sân bay, anh đi tới ngồi xuống trước mặt Ôn Túc An.
“Sao về không nói với anh, để anh đón em sớm hơn.”
"Quyết định đột xuất."
Ôn Túc An tâm tình hiển nhiên có chút phiền muộn, Lâm Tứ không cần hỏi cũng có thể đoán được cô về bên đó lại xảy ra mâu thuẫn với người nhà.
Chuyện gia đình của Túc An anh không có tư cách can thiệp, anh cũng không có quyền phán xét gia đình cô, mỗi khi chuyện này xảy ra, anh cảm thấy mình thật bất lực, anh không giỏi an ủi người khác, lại càng không biết nói những lời ấm áp.
Lâm Tứ nắm tay Ôn Túc An, thấy đầu ngón tay lạnh ngắt, trong lòng Lâm Tứ lo lắng.
"Mua cho em ly sữa nóng nhé?"
Ôn Túc An không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.
Mua sữa xong, Lâm Tứ ngồi xuống cạnh Ôn Túc An, thổi thổi rồi đưa vào miệng cô.
"Coi chừng nóng."
Ôn Túc An không có đưa tay ra, chỉ cầm tay Lâm Tứ uống vài ngụm.
Trên khóe miệng còn có vết sữa, Ôn Túc An vươn đầu lưỡi li3m, hành động này làm trong lòng Lâm Tứ khẽ động, anh lấy ra một tờ giấy giúp Ôn Túc An lau sạch.
Ôn Túc An uống vài ngụm thì không muốn uống nữa, Lâm Tứ cũng đã quen với việc này, khi mua trà sữa cũng chỉ uống một phần ba, vì vậy sau này anh chỉ mua một ly, đợi cô uống xong thì anh sẽ thay cô xử lý chỗ còn lại.
Lúc này Lâm Tứ cũng tiện tay uống hết phần sữa còn lại, thái độ vô cùng tự nhiên.
Nhưng Lâm Tứ thật sự chưa từng theo đuổi ai, người bạn gái lúc trước tự mình chủ động theo đuổi anh, khi đó anh cảm thấy hai người phù hợp nên cũng đồng ý qua lại.
Ôn Túc An quay đầu nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy cô gái nhỏ ở quầy tính tiền đang lén lút quay phim bọn họ, nói chính xác là đang lén lút quay phim Lâm Tứ.
Ôn Túc An liếc nhìn Lâm Tứ.
Có vẻ như từ khi được cô mua cho những kiểu quần áo khác nhau, trang phục của Lâm Tứ không còn chỉ giới hạn trong một màu đen đơn điệu, thỉnh thoảng anh còn mặc những bộ quần áo có màu sắc tươi sáng thanh nhã.
Hôm nay Lâm Tứ vội vàng đi tìm cô vì vậy ăn mặc không mấy chỉnh tề. Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần tây màu xám, mái tóc hình như chưa được cắt tỉa, đã dài ra rất nhiều, rủ xuống che đi mí mắt, đường quai hàm của người đàn ông rõ ràng và cương nghị, tổng thể khuôn mặt của anh thực sự rất đẹp trai.
Làm sao một người có thể ăn mặc giản dị, tóc tai rối bù mà vẫn có thể bắt mắt như vậy...
Ôn Túc An nói thầm trong bụng.
“Nhìn cái gì?” Lâm Tứ đột nhiên ngước mắt lên, bắt gặp Ôn Túc An đang nhìn trộm mình.
Cũng may Ôn Túc An vẫn luôn bình tĩnh, bị bắt gặp cũng không có hoảng sợ, "Xem một chút thì có làm sao..."
Lâm Tứ đặt ly xuống, cong môi cười nhẹ, "Không sao, nhìn thêm một chút đi, có muốn anh thay đổi tư thế và góc độ để em nhìn cho trọn vẹn hơn không?"
Ôn Túc An cụp mắt, thu dọn đồ đạc, "Đi thôi."
——
Sau khi xuống máy bay, Ôn Túc An mở di động lên, có tin nhắn của Ôn Chi Bình, hỏi vì sao cô bỏ đi không nói một lời, có phải cô không coi ông là cha hay không.
Có lúc Ôn Túc An cảm thấy cô thật bất hiếu, cha cô vừa khỏi bệnh nặng, cô lại bỏ đi không lời chào.
Bên kia mọi người vẫn giấu bà nội Ôn, vì vậy bà cụ vẫn chưa biết tin gì, Ôn Túc An thấy yên tâm, cô liền nhắn tin cho dì giúp việc nhờ chiếu cố bà, sắp tới có lẽ cô sẽ không thường xuyên về thăm được.
Ôn Túc An tựa đầu vào cửa sổ xe, tâm trạng rối bời.
Ôn Túc An quay sang Lâm Tứ, hỏi xin anh một điếu thuốc.
Lâm Tứ khẽ nhíu mày, "Gần đây em nghiện thuốc sao."
"Anh phiền quá, mau đưa cho em."
Trong xe không có thuốc lá, Lâm Tứ đành phải quay lại cửa hàng tiện lợi mua một gói cho Ôn Túc An.
Ôn Túc An nhíu mày.
"Hút ít thôi, thứ này không tốt."
Ôn Túc An nói: "Sao, ngay cả anh cũng muốn quản lý em?"
Lâm Tứ thở dài, "Anh chỉ muốn nhắc em trân trọng sức khoẻ của bản thân."
Ôn Túc An hừ nhẹ một tiếng: "Mặc kệ em đi, anh cũng có bỏ thuốc lá được đâu."
Xe chạy trên đường trên cao tốc của sân bay, cửa sổ xe mở một nửa, Ôn Túc An đưa tay cầm điếu thuốc đặt lên kính cửa sổ, khói thuốc cô thở ra nhanh chóng bị gió thổi bay.
Lâm Tứ không biết Ôn Túc An đang suy nghĩ gì, bình thường Ôn Túc An cũng sẽ không chủ động nói cho anh biết, cô luôn giấu cảm xúc và phiền muộn trong lòng, tự mình chữa lành tổn thương.
Xe ra khỏi đường cao tốc, tiến vào những con đường thành phố rực rỡ ánh đèn.
Nhìn Ôn Túc An hút điếu thứ ba, Lâm Tứ rốt cuộc nhịn không được, dừng xe ở ven đường.
Anh giành điếu thuốc khỏi tay cô, trong lòng có chút tức giận, "Hút một bao thuốc cũng không giải quyết được phiền muộn trong lòng, Ôn Túc An, em muốn giày vò anh tới chết đúng không?"
Ôn Túc An cũng không khó chịu, nhếch miệng cười, cợt nhả nói: "Vậy anh thích làm ngay bây giờ không?"
Lâm Tứ nhíu mày.
Ôn Túc An thở dài thườn thượt, cô tháo dây an toàn đột ngột lao về phía Lâm Tứ, do khoảng cách không đủ nên chỉ hôn lên má Lâm Tứ một cái.
Lâm Tứ ôm lấy eo cô, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu mở miệng cằn nhằn.
“A Tứ.” Ôn Túc An ngắt lời anh, thanh âm như sáp, “Hiện tại em rất phiền chán, anh có thể giúp em không?”
Hơi thở vừa nóng bỏng vừa thơm tho phả vào ngực, Lâm Tứ bị sự quyến rũ của cô làm cho mờ mịt.
“Em có biết mình đang làm gì không?” Anh kìm nén bản thân.
Ôn Túc An ôm cổ Lâm Tứ, mím môi, "Em biết. A Tứ, em muốn..."
"Tối nay chúng ta quay lại quan hệ fwb trước nhé, được không?"
Lâm Tứ không có khả năng phản kháng, mọi cảm xúc của anh đều bị Ôn Túc An tác động, lời nói hay ánh mắt của cô cũng có thể khiến anh mất đi ý chí, đến mức này mà anh còn nhẫn nhịn thì có lẽ anh không phải đàn ông.
Lâm Tứ mở bản đồ điện thoại, "Để anh tìm khách sạn."
Ôn Túc An áp vào tai anh, thì thầm: "Em muốn anh ở ngay đây."
Chỉ một câu nói đã làm lòng Lâm Tứ như lửa đốt.
Kích động chính là kích động, anh không thể mất lý trí như Ôn Túc An được, dù sao ở bên ngoài không an toàn, nhỡ bị nhìn thấy thì phụ nữ sẽ là người chịu thiệt.
Ôn Túc An cũng không thèm để ý, cô giống như một người mất trí, ôm Lâm Tứ chặt hơn, bắt đầu tìm kiếm môi anh.
Lâm Tứ bị cô làm cho mất tập trung, cuối cùng tìm một nơi hẻo lánh, đậu xe lại bên đường.
Anh vuốt v e cái eo thon của cô.
"Đồ lưu manh"
...
Ôn Túc An nằm trên ghế sau, ôm lấy đỉnh đầu bị đụng trúng, đưa chân đá Lâm Tứ, nhưng vì vừa qua cao trào nên cũng chẳng còn bao nhiêu sức.
“Tên khốn!” Cô mắng anh.
Lâm Tứ vô tội nhún vai, "Chính em muốn làm trong xe mà."
"Em... " Ôn Túc An nghẹn ngào, tức giận nói: "Vậy anh không thể bảo vệ được cái đầu của em sao, bị đụng rất đau đó."
Cô không chỉ đau đầu mà còn cảm thấy toàn thân không có chỗ nào không đau, ai bảo làm ở chỗ này vui, chết tiệt, không vui chút nào.
Lần sau sẽ không chơi nữa...
Người đàn ông vừa được thoả mãn nên không chấp nhất, chỉ cười rồi bế Ôn Túc An lên, giả vờ xoa đầu cô.
"Để anh xem, không sao cả, chỉ là hơi đỏ thôi, lát nữa sẽ ổn thôi."
"Lưu manh!"
"Em cũng vậy, làm bẩn hết xe của anh rồi."
Được lời còn khoe mẽ, Ôn Túc An tức giận giơ tay định nhéo eo anh, nhưng Lâm Tứ đã nhanh tay cản lại.
"Vừa rồi em cũng rất thích mà, qua cầu rút ván sao?"
Thấy Ôn Túc An sắp thật sự nổi giận, Lâm Tứ vội vàng ôm lấy cô. Anh bây giờ dỗ Ôn Túc An rất giỏi, nhất là sau đó còn nhân tiện hôn trộm cô một lúc, giúp cô xoa đầu xoa eo, cuối cùng đợi cô chỉnh lại quần áo.
Đã hai ba giờ sáng, Ôn Túc An buổi tối ăn không nhiều, hiện tại đã rất đói.
Lâm Tứ dẫn cô đi tìm một quán thịt nướng ven đường, thịt xiên và bia vừa được bưng lên, tâm trạng không vui của Ôn Túc An phần lớn biến mất.
Ôn Túc An không kể rõ mọi chuyện, chỉ nói cha cô muốn cô ở lại Lăng Thành.
“Người nhà của em ở Lăng Thành, cách nơi này thật sự quá xa.” Lâm Tứ nói.
Ôn Túc An cầm ly bia, nhìn Lâm Tứ, "Muốn em trở về bên kia sao?"
Lâm Tứ cười cười: "Đương nhiên không phải, em đi rồi anh làm sao theo đuổi em được nữa."
"Nếu thật sự thích thì một ngàn tám trăm dặm cũng có thể đuổi theo."
Lâm Tứ nhướng mày, không nói thêm nữa.
Đừng nói là Lăng Thành, cho dù ở nước ngoài anh cũng sẽ đuổi theo, không biết từ lúc nào, Ôn Túc An dường như đã trở thành nỗi ám ảnh của anh, chính anh cũng không biết mình từ khi nào lại rơi vào vực sâu như vậy. Khởi điểm từ sự hấp dẫn giới tính, cho tới bây giờ cô đã trở thành chấp niệm trong lòng anh.
“Em chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình.” Thật lâu sau, Ôn Túc An chống cằm nói.
Lâm Tứ chống tay lên bàn, chăm chú nhìn Ôn Túc An, mỗi khi như vậy, Ôn Túc An lại cảm thấy ánh mắt anh rất ôn nhu, ôn nhu đến mức cô không có chỗ trốn tránh.
Cô nghe anh nói: “Được rồi, đừng vì bất kỳ ai mà thay đổi bản thân, Ôn Ôn, hãy luôn là chính mình.”
——
Ăn xong đã là bốn giờ sáng, Ôn Túc An vốn dĩ không buồn ngủ, nhưng sau khi uống chút bia thì bây giờ mí mắt bắt đầu đánh nhau, chẳng mấy chốc đã ngủ gật trong xe.
Lâm Tứ đưa Ôn Túc An đến cửa nhà, thấy Ôn Túc An còn ngủ liền xuống xe bế Ôn Túc An ra ngoài. Ôn Túc An ngủ chập chờn, không bao lâu đã tỉnh.
“Đến rồi à?” cô ngái ngủ hỏi.
"Ừm."
Ôn Túc An vỗ vỗ cánh tay Lâm Tứ, "Thả xuống, em tự đi được."
Lâm Tứ đặt Ôn Túc An xuống, Ôn Túc An nói: "Đậu xe ở đây đi, vào nhà em nghỉ ngơi một lát."
Cũng không phải lần đầu ở lại qua đêm, Lâm Tứ cũng có chút mệt mỏi nên không từ chối, tìm một chỗ đậu xe, sau đó đi theo Ôn Túc An lên lầu.
Lúc đi đến cửa hành lang, Lâm Tứ theo bản năng liếc nhìn vị trí xe, khóe mắt chợt thoáng thấy vài bóng người.
Nhận thấy anh đang nhìn sang, những người đó nhanh chóng trốn vào bóng tối.
“Sao vậy?” Thấy Lâm Tứ dừng bước, Ôn Túc An hỏi.
Lâm Tứ ngoảnh mặt đi, "Không sao."
Anh đi theo Ôn Túc An vào thang máy, vừa vào cửa lại liếc mắt ra ngoài.
Bóng người dưới gốc cây nhìn không rõ, Lâm Tứ đột nhiên nhớ tới chuyện kỳ quái vừa rồi, anh có linh tính là cùng một nhóm người, nhưng không biết vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây..
Bất kể mục đích là gì, đây chắc chắn không phải là một điều tốt.
Lâm Tứ cúi đầu nhìn Ôn Túc An đang nhắm mắt dựa vào khoang thang máy, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nói cho cô biết chuyện này để cô không phải lo lắng.
Mấy ngày này anh nhất định phải cẩn thận chú ý xung quanh hơn nữa.