Nữ Phụ Văn Np Làm Sao Để Sống

Chương 275


Một vị sĩ quan đi trước, phía sau có thêm hai người khác kéo một chiếc xe chất đầy quân trang đi vào. Mấy cô gái nhìn thấy là vị quân nhân trước đó báo phòng cho bọn họ thì lật đật trèo xuống giường đứng tập trung. Khi thấy mọi người chỉnh tề, người lính mới nói:

- Đây là quân tư trang được phát cho mỗi cá nhân, tất cả đều đã được in tên từng người nên mọi người tiến lại lấy đi.

Lần lượt từng người một tiến tới cầm túi đồ có tên mình. Vị quân nhân lại nói:

- Tư trang cá nhân được phát bao gồm mũ cối, ba bộ quần áo, khăn mặt, màn, chăn gối, bát đũa, tất, giày, dép. Trong thời gian tại quân đội, trang phục được chấp nhận phải là đồ được cấp phát. Có hai bộ thường phục cho các đồng chí thay đổi, một bộ dành cho huấn luyện ra sân. Các đồng chí kiểm tra lại túi đồ của mình xem đã

đủ đồ dùng hay chưa.

Sự nghiêm túc của vị sĩ quan khiến mấy cô gái có phần sợ hãi vội vã kiểm tra túi đồ theo lệnh. Cũng may, đồ đạc được chuẩn bị rất cẩn thận nên không hề thiếu sót bất kỳ thứ gì. Người quân nhân sau khi xác nhận đồ dùng đã đủ liền tiếp tục:

- Các đồng chí đưa điện thoại cá nhân ra cho tôi xem.

Hiểu Linh thầm nghĩ:

- Ài. Đến chuyện tịch thu điện thoại a… sợ rằng mấy cô gái sẽ khóc mất.

Tám chiếc điện thoại được đặt lên bàn. Người sĩ quan nhìn qua một lượt rồi chỉ vào năm chiếc smartphone nói:

- Những chiếc điện thoại này không được phép giữ lại tại doanh trại. Hiện tại, tôi sẽ thay các đồng chí bảo quản chúng và trả lại khi hoàn thành khóa học. truyện teen hay

Mạc Long Bích Châu bật hỏi:

- Dạ thưa.. tại sao những chiếc điện thoại này lại bị tịch thu, còn ba chiếc kia thì không?



Vị quân nhân nhàn nhạt đáp:

- Điện thoại có khả năng quay phim, chụp ảnh không được phép sử dụng trong doanh trại, đặc biệt là đối với các tân binh và các sinh viên tới học quân sự như các đồng chí vì nguy cơ làm lộ bí mật quân sự. Các đồng chí đã rõ chưa?

Hiểu Dương lo lắng hỏi:

- Vậy… vậy thưa ngài…

Vị sĩ quan liếc nhìn Hiểu Dương một cái rồi sửa lại:

- Các đồng chí có thể gọi tôi là giáo quan hoặc đồng chí. Không xưng hô ngài.

Hiểu Dương vội vã sửa lời:

- Vâng thưa giáo quan. Vậy… chúng tôi có thể lấy số điện thoại của ba mẹ ra trước để có gì còn liên lạc với họ không? Tôi sợ ba mẹ sẽ rất lo lắng nếu không thể liên lạc với tôi.

Vị sĩ quan gật đầu:

- Các đồng chí có thể ghi lại số điện thoại mình cần trước khi tôi tạm giữ điện thoại.

Hiểu Linh nhìn mấy cô gái có phần sợ sệt thì khẽ lắc đầu. Cô còn nghĩ rằng phản ứng của họ sẽ rất dữ dội nếu bị thu mất điện thoại. Nhưng Hiểu Linh quên rằng sự nghiêm túc trong quân đội chắc chắn sẽ khiến các cô gái “tuân lệnh”. Cô liếc nhìn gương mặt điềm nhiên như quá quen với cái không khí này của Ngạo Vân thì càng cảm thấy cô gái này có liên quan đến Lăng gia. Nhưng mà với tính cách của Lăng lão, Quân Chính bá, bác Từ Định hay bất kỳ ai trong nhà họ đều không thích hợp với chuyện khen cô tới mức làm Ngạo Vân không phục đến vậy, thật khó hiểu.

Vì không được mặc thường phục nên quần áo các cô gái mang tới ngoại trừ đồ thiếp thân thì đều được gửi lại để giữ hộ. Mỗi người có không gian riêng rất ít lại luôn yêu cầu phải ngăn nắp sạch sẽ nên cái gì không dùng được thì gửi đi cho gọn. Sau đó, vị quân nhân dành ba mươi phút để dạy các cô xử lý nội vụ: từ việc gấp chăn màn đúng chuẩn quân đội tới chuyện lau dọn giường chiếu, sắp xếp giày dép. Mỗi người cũng được phát một thời gian biểu cho thời gian ở đây rất chi tiết từ việc thức dậy lúc năm giờ sáng, vệ sinh cá nhân, dọn giường chiếc trong vòng ba mươi phút rồi tập trung tập thể dục, ăn sáng lúc sáu giờ… vân vân và mây mây…



Trước khi rời đi, vị quân nhân còn nói:

- Thời gian các đồng chí ở quân đội không nhiều nhưng tác phong cần phải rèn luyện cho thật tốt. Cả phòng phải giúp đỡ nhau tiến bộ, không được chỉ lo cho bản thân. Các đồng chí rõ chưa.

Một tiếng rõ lớn vang lên trong phòng. Người lính gật đầu rồi chào đi ra. Bọn họ có cả buổi chiều đều tập gấp chăn màn sao cho đúng chuẩn.

Hiểu Linh chậm rãi gấp chăn màn… cái này cô đã quá đơn giản rồi nhưng cũng không thể để người khác nghĩ cô thành thạo được.

Đột nhiên tiếng Ngạo Vân ngay sát cạnh cô:

- Cô làm quá chậm.

Hiểu Linh không buồn ngẩng đầu đáp:

- Nhanh cũng chẳng để làm gì. Chúng ta có cả một buổi chiều để tập luyện mà. Tôi không vội.

Ngạo Vân lại nói:

- Cô có anh người yêu trong quân đội mà. Cô không sợ mình bị ghét bỏ vì có mỗi nội vụ cũng làm chậm sao?

Hiểu Linh nhẹ cười, quay lại nhìn Ngạo Vân đầy ý vị:

- Nếu Ngạo Đình dám ghét bỏ tôi vì chuyện đó… thì anh ấy xác định cả đời còn lại đi gấp nội vụ đi thôi. Việc ai đó làm tốt thì nên để họ làm, không phải sao?

Dứt lời, thao tác cuối cùng của Hiểu Linh cũng hoàn thiện. Chăn màn gối được gấp gọn theo đúng chuẩn quân đội: vuông thành sắc cạnh. Nội vụ cả Ngạo Vân cũng rất đẹp. Mấy cô bạn còn đang loay hoay không biết nên làm sao cho đúng thật muốn nhờ họ giúp một tay. Nhưng nhìn thái độ của Hiểu Linh và Ngạo Vân, họ lại thầm ước chỉ cần chiến tranh không nổ ra là tốt lắm rồi, không còn mong gì hơn nữa.