Hiểu Linh cùng Thừa Minh tiến tới phòng khách thì nhìn thấy một khung cảnh hài hòa nhưng đem lại cảm giác khá kỳ cục. Ba nam nhân mỗi người một cách ngồi đang phẩm trà, cùng nói dăm ba câu chuyện phiếm. Hạo Ninh thì ngồi có chút bừa bãi, dựa lưng vào salon thoải mái như ở nhà. Nếu không phải đây là Cố gia, chỉ sợ ai cũng nghĩ Lăng Hạo Ninh là chủ. Du Nhiên thì nhàn nhã, vẫn phong thái công tử thế gia như mọi khi. Thoải mái nhưng lại không hề có cảm giác gò bó, cứng nhắc. Bác Minh thì ngồi bóng lưng thẳng tắp. Bàn tay cầm chén trà giống như có chút dùng lực. Phía trên bàn có một bó hoa, một lẵng quả cùng một hộp quà nhỏ. Không cần nói cũng biết là ba người bọn họ mang tới.
Nghe thấy tiếng động, cả ba nam nhân ấy đều dừng mọi chuyện mà nhìn ra cửa. Hiểu Linh cùng Thừa Minh vừa vào tới, nhìn thấy họ đều chú ý qua bên này, cô liền hỏi:
- Ba người tới Cố gia có việc gì không?
Hạo Ninh tính lên tiếng thì bị Du Nhiên chặn trước:
- Hiểu Linh, em không thể ngồi xuống uống trà rồi hỏi chuyện được sao? Vừa vào cửa đã muốn đuổi bọn anh vậy.
Hạo Ninh cũng cảm thấy có lý nên thái độ chợt có chút ủy khuất, nhìn Hiểu Linh đầy ai oán:
- Đúng vậy đó... Em chưa gì đã muốn nhanh chóng đuổi bọn anh đi vậy. Thật sự anh đã làm gì sai để bị em lạnh nhạt vậy? Hiểu Linh.
Thừa Minh nhìn ba nam nhân kia mà tâm trầm xuống đáy cốc. Ba người này giờ không thèm giả bộ nữa đúng không? Tính cướp Hiểu Linh đi. Mơ tưởng. Hắn cầm tay Hiểu Linh kéo nhẹ tới bên cạnh nói:
- Em không cần nóng vội. Ngồi xuống xem bọn họ muốn gì?
Hiểu Linh thở dài một hơi rồi cũng cùng Thừa Minh ngồi xuống chiếc salon đối diện. Lý bá tự động mang lên thêm hai ly trà cho hai người rồi rời đi. Chỗ này là của giới trẻ đâu. Ông không nên ở đây, có khi lại làm cô chủ ngượng ngùng mất.
Hiểu Linh áp chế trái tim đập loạn trong lồng ngực. Sao đột nhiên cô lại có chút chột dạ khi nhìn thấy ba người bọn họ nhỉ. Cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Thời điểm này sao bọn họ lại ở đây? Tính theo cốt truyện, đáng lý chỉ còn Thừa Minh nhà cô là còn chưa tiếp xúc và sa vào lưới tình của nữ chính mà thôi. Ba người bọn họ lúc này hẳn là đang tranh giành tình nhân bên kia, hết sức quan tâm chăm sóc lấy lòng Hàn Như Tuyết mới phải, qua chỗ cô tính chất vấn cô chuyện gì? Nhấp một ngụm trà, cô lại tiếp tục:
- Nào.. Em ngồi cũng ngồi rồi. Trà cũng uống rồi. Ba anh có thể nói lý do tới đây được chưa?
Lần này thì không ai giành được với Hạo Ninh. Hắn đứng dậy, vòng qua chiếc bàn trà, cầm bó hoa hồng đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước mặt Hiểu Linh, nói:
- Anh hôm nay qua là muốn em một thỉnh cầu.
Hiểu Linh ngơ ngác:
- Thỉnh cầu? Anh nói gì nghiêm trọng vậy?
Hạo Ninh cười:
- Hôm nay là sinh nhật anh. Em có thể dành ngày hôm nay cho anh được không?
Hiểu Linh ngây người, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, lắc đầu nghiêm túc từ chối:
- Hôm nay ngày ý nghĩa như vậy, anh Hạo Ninh nên dành cho gia đình và người yêu. Em không được.
Hạo Ninh bất chợt quỳ xuống một chân, đưa bó hoa tiến gần Hiểu Linh hơn một chút. Giọng nói chầm chậm, ấp áp:
- Thì anh đang làm đúng theo lời em đây. Ba mẹ anh không ở đây. Nên anh muốn dành thời gian để được bên cạnh cô gái anh yêu thương là em. Hiểu Linh, anh vẫn luôn yêu thích em ngay từ khi bắt đầu tới Cố gia. Bây giờ vẫn rất yêu thích. Tình cảm này chỉ tăng lên theo thời gian chứ không hề giảm đi. Nên hôm nay anh quyết định tới đây để nói cho em biết. Dành thời gian ngày hôm nay của em cho anh được không? Để cho anh một vị trí trong tim em được không, Hiểu Linh? Anh hoàn toàn nghiêm túc.
Trong khi Hiểu Linh ngây người vì bị đưa vào tình huống bất ngờ thì mấy ánh mắt sắc lẹm từ tứ phía bắn tới như muốn xé nát kẻ vừa lên tiếng. Sao hắn dám giành trước việc tỏ tình với cô ấy chứ. Nhưng đối với Hạo Ninh mấy ánh mắt kia thì có là gì. Hôm nay tới vốn chỉ muốn năn nỉ Hiểu Linh đi chơi cùng hắn. Nhưng khi bắt gặp hai nam nhân đáng ghét kia ở đây thì hắn bắt đầu có chút đề phòng. Qua dăm ba câu nói, tâm Hạo Ninh không khỏi trầm xuống. Tình cảm hai con người này dành cho Hiểu Linh cũng không cạn. Bọn họ đã tỏ tình với cô ấy chưa? Hắn có nên tiên hạ thủ vi cường? Hiểu Linh không phải vì thích một trong hai bọn họ mà dần lạnh nhạt với hắn đấy chứ? Rốt cuộc khi nhìn thấy thái độ Hiểu Linh đối với cả ba bọn họ như nhau thì Hạo Ninh có chút vui vẻ. Tốt nha... Chưa có tên nào tỏ tình... Vậy để hắn đi trước vậy.
Hiểu Linh ngơ ngẩn nhìn chăm chăm Hạo Ninh như cố gắng tìm chút vui đùa trên gương mặt, trong ánh mắt hoặc thái độ của anh ấy. Nhưng đầu óc của cô lúc này lại trống rỗng và tiếng tim đập bình bịch như chiếm trọn mọi giác quan. Nói không ngoa, đây là lần đầu tiên trong suốt 28 năm cuộc đời, Hiểu Linh được nghiêm túc tỏ tình lần đầu tiên. Nhưng... lại là từ người mà cô không nên chạm tới, không nên động lòng bởi họ.
Hạo Ninh sau câu nói ấy vẫn luôn giữ động tác ấy. Ánh mắt yêu thương lưu luyến nhìn Hiểu Linh. Kể ra cũng một thời gian rồi hắn không được gặp cô nhỉ. Nhưng gương mặt này, hình bóng ấy đã in đậm vào tâm trí hắn từ bao giờ. Chỉ cần nhắm mắt lại, Hạo Ninh cũng có thể mường tượng ra từng ánh mắt, nụ cười, cái nhíu mày không vui của Hiểu Linh. Hắn không thể thoát khỏi lưới tình này rồi. Mà hắn cũng cam nguyện sa vào, chỉ cần đổi lấy một vị trí trong tim cô ấy là đủ.