Editor: YYone
Mỏ quặng mà Hiệp hội cung cấp nằm ở rìa ngoài khu Lâm Kinh. Thích Triều đưa hai búp bê tới nơi, gửi tin nhắn cho nhân viên phụ trách mỏ và Kiều Thịnh.
Hiện tại, trên danh nghĩa Thích Triều có hai mỏ quặng, một mỏ mẫu thạch và một mỏ đá năng lượng. Sau khi ký giấy xác nhận quyền sở hữu, cha Thích đã phái người quản lý chuyên nghiệp đến hỗ trợ.
Nói ngắn gọn, làm một thiếu gia trong nhà có mỏ, Thích Triều không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa.
Đây là lần đầu Li Bạch và Lan Lạc được Thích Triều đưa đi xa như vậy. Sau khi phi thuyền hạ cánh, nhìn khung cảnh hoang vu xung quanh, Lan Lạc vẫn giữ được bình tĩnh còn Li Bạch lại hơi căng thẳng.
Thích Triều đưa tay xoa đầu hai búp bê. “Chỗ mỏ này toàn là núi thôi, rất yên tĩnh, hai đứa không phải sợ.”
Lan Lạc cười rạng rỡ gật đầu, mái tóc vàng xoăn nhẹ, xinh đẹp như thiên sứ.
“Con không sợ ạ.”
Li Bạch dối lòng.
Li Bạch luôn lo lắng khi đến hoàn cảnh xa lạ, chờ quen rồi sẽ chạy nhảy khắp nơi. Cậu bé nắm chặt góc áo ba ba, trông hơi lo lắng. Nếu Li Bạch có một cái đuôi thì đoán chừng đã cụp xuống rồi.
Lúc Kiều Thịnh và Lục Sâm tới thì thấy người đàn ông đang mỗi tay dắt một đứa trẻ. Kết hợp với khung cảnh hoang vắng của mỏ khoáng khiến nhìn đã liên tưởng đến một người cha độc thân, tuấn tú nhưng sa cơ lỡ vận.
“Cậu tới rất đúng giờ.”
Kiều Thịnh ngồi trên xe lăn cười cười, song gương mặt suy yếu làm ông ta có bày ra biểu cảm gì cũng giống như mặt ủ mày chau. Lục Sâm đứng sau xe lăn gật đầu với Thích Triều.
Lan Lạc đang cười đùa vui vẻ, vừa nhìn thấy Kiều Thịnh sắc mặt cậu nhóc đã tối sầm, đôi mắt lam tràn ngập sát ý nhưng rất nhanh đã nhớ tới gì đó mà bĩnh tĩnh lại.
Kiều Thịnh nhìn qua, cảm thấy đúng là thú vị.
“Hai người vào xem rồi à?” Thích Triều quan sát hướng hai người đi tới, quả nhiên là từ khu mỏ bên cạnh sang.
Là á quân trong cuộc thi, Kiều Thịnh cũng có một mỏ đá năng lượng nằm trong cùng một khu với Thích Triều.
“Dạo qua một vòng thôi.” Kiều Thịnh ngồi liệt trên xe lăn, vỗ vỗ Lục Sâm đứng đằng sau. Lục Sâm liếc mắt nhìn ông ta, quen tay xoay xe lăn như đã làm cả trăm lần.
Thích Triều dắt hai đứa nhỏ đi theo bọn họ.
Lúc Kiều Thịnh mời hắn tới không nói Lục Sâm sẽ đi cùng, Thích Triều cũng không ngạc nhiên lắm, dù sao nhìn qua là thấy Kiều Thịnh và Lục Sâm rất thân thiết.
Quãng đường trong khu mỏ không mấy bằng phẳng, bánh xe lăn thỉnh thoảng bị mắc kẹt vì mấy ổ gà. Lục Sâm trực tiếp nhấc luôn xe lăn, biểu cảm không đổi. Thích Triều chứng kiến cảnh tượng này thầm cảm thán khỏe thật sự.
Mặc dù Kiều Thịnh gầy nhưng dù sao cũng là đàn ông, nhấc cả người lẫn xe lăn lên là đủ biết lực cánh tay của đối phương khỏe đền ngần nào.
Kiều Thịnh nhìn biểu cảm của Thích Triều, gương mặt chán chường nở nụ cười. “Nhìn hắn kiệm lời vậy thôi chứ Lục Sâm là nguyên soái đấy.”
Nguyên soái?
Thích Triều quan sát Lục Sâm, đây là lần đầu hắn gặp gỡ nguyên soái quân đội ngoài đời, người này quả thực có khí chất quân nhân.
Kiều Thịnh có bạn là nguyên soái đế quốc, thân phận phía sau của ông ta chắc hẳn không phải chỉ đơn giản là thợ chế tác.
Thích Triều cười. “Thì ra là vậy, thảo nào nâng được cả anh lên”
Lục Sâm tuy không có diện mạo xuất chúng, nhưng cũng khá điển trai, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đứng yên một chỗ hệt như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ. Tuy tính cách trầm lặng, song từ cách y đối xử với Kiều Thịnh có thể thấy y là người khá cẩn thận.
Đến cổng khu mỏ, Thích Triều gặp người quản lý mà cha Thích đã sắp xếp.
“Đi xem bên cậu trước đi.” Kiều Thịnh ỉu xìu lên tiếng.
Thích Triều không phản đối, dẫn hai búp bê đi vào.
Vì có người lạ ở đây nên Lan Lạc và Li Bạch đều không nói nhiều, hai đứa tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng kéo góc áo Thích Triều, chỉ vào những thứ lạ lẫm, thì thầm hỏi đó là gì.
Một búp bê hỏi thì không tính là nhiều, nhưng hai búp bê cộng lại thì hơi quá tải. Thích Triều không cảm thấy đám nhóc nhà mình nói quá nhiều, hai đứa hỏi gì Thích Triều đáp nấy.
Kiều Thịnh và Lục Sâm đi sau Thích Triều một khoảng, nếu đo đạc sẽ biết khoảng cách này là giới hạn thính lực của búp bê cấp S, như vậy bọn họ sẽ không phải lo bị búp bê nghe thấy mình nói gì.
“Cậu ta rất thích búp bê.”
Giọng Lục Sâm trầm thấp.
Kiều Thịnh ừ một tiếng, khó khăn nâng tay chỉnh lại kính, sắc mặt tái nhợt. “Từ giải đấu đã nhìn ra cậu ta nuôi búp bê như con mình. Đúng là tên kỳ quặc.”
“Chẳng phải cậu cũng thế à?” Lục Sâm không hiểu nổi suy nghĩ của các thợ chế tác, y đẩy Kiều Thịnh, quan sát bóng người đằng trước. “Cậu cũng coi Triều Dương như con gái mình còn gì.”
“Không giống.”
Kiều Thịnh lừ đừ phản bác. “Tôi chỉ thích con gái tôi, sẽ không bao giờ coi đám ác ma của Thẩm Du Hi như cục cưng được.”
Kiều Thịnh biết búp bê tên Lan Lạc là do Thẩm Du Hi chế tạo.
Dù bề ngoài tinh xảo như thiên sứ, song cũng chỉ là vỏ bọc mà thôi. Búp bê do Thẩm Du Hi tạo ra đều xấu xa như rắn rết.
Lục Sâm nhìn bộ dáng lơ đễnh của Kiều Thịnh, bước chân nhanh hơn một chút.
Lan Lạc vẫn luôn giả bộ ngây thơ, trong sáng trước mặt Thích Triều, cậu nhóc nhận ra động tĩnh phía sau, đôi mắt lam trở nên u ám.
Kiều Thịnh đến tìm Thích Triều làm gì?
Khói đen dần dần quấn quanh tay phải của Lan Lạc. Thế mà ông ta còn đem theo trợ thủ đi cùng, búp bê của ông ta không chừng cũng đang núp ở gần đây, người thú kia đúng là trốn rất giỏi.
Đối phương tiếp cận Thích Triều chắc chắn có ý đồ xấu. Hiện tại Thích Triều đối xử vô cùng tốt với Lan Lạc, chỉ cần cha chưa ra lệnh, cậu nhóc tuyệt đối không để ai làm hại Thích Triều.
Lan Lạc thu hồi tầm mắt, trong đầu thầm nghĩ cách giết chết Kiều Thịnh trong hầm mỏ, vừa hay ông ta cũng thường xuyên khiến cha tức giận.
Tuy không biết vì sao cha phải chịu đựng người này lâu như vậy, nhưng nếu Lan Lạc thay cha giải quyết ông ta hẳn cha sẽ rất vui dù có cho rằng cậu nhóc quá vội vàng.
Lan Lạc là đứa nhỏ nóng nảy và thiếu kiên nhẫn nhất trong số các búp bê được Thẩm Du Hi tạo ra, có che giấu trước mặt Thích Triều như nào đi chăng nữa thì bản chất của cậu nhóc vẫn không thay đổi.
Li Bạch bên cạnh dường như nhận ra điều gì sai sai, cậu bé quay đầu nhìn Lan Lạc, đúng lúc thấy Lan Lạc đang cười rạng rỡ với mình, chẳng khác gì mọi khi.
Thích Triều thấy biểu cảm nghi hoặc của Li Bạch, cười hỏi. “Sao thế Li Bạch, có gì con chưa hiểu hả?”
Li Bạch đang định thắc mắc với Lan Lạc lại bị ba ba ngắt lời khiến mấy suy nghĩ trong đầu chớp mắt đã bay biến hết, không thể nhớ nổi mình định nói gì. Nhưng mà không quan trọng, Li Bạch nghĩ vậy, đôi mắt màu hổ phách dưới mặt nạ tràn đầy ý cười. “Không có ạ!”
Mọi người rất nhanh đã tìm được quặng đá năng lượng dưới danh nghĩa Thích Triều. Bên ngoài có rất ít cây cối, vào trong, Thích Triều quan sát một vòng xung quanh, phát hiện trong xe chở khoáng chứa không ít viên đá năng lượng cao cấp màu sắc rực rỡ, xa xa còn có mấy người máy đào mỏ.
Thích Triều để hai đứa nhỏ chơi gần đó, mình thì thương lượng lợi nhuận của mỏ khoáng với quản lý. Kiều Thịnh thấy vậy cũng bước tới.
Kiều Thịnh là giáo sư tài chính của một trường đại học, liên quan đến tiền bạc cũng có thể góp đôi câu. Thích Triều từng tự thân lập nghiệp, khá quen thuộc với lưu thông tiền tệ, ba người trò chuyện cực kỳ sôi nổi.
Lục Sâm đứng sau xe lăn, vẻ mặt không biểu cảm nghe họ thảo luận. Bỗng y nhận ra gì đó, đảo mắt sang “cậu nhóc” tóc vàng.
Búp bê tóc vàng đang cùng một búp bê khác quan sát người máy, phát hiện ra ánh mắt của y liền tươi cười xán lạn. Với tư cách là một quân nhân dày dạn kinh nghiệm, Lục Sâm cảm nhận được sát ý của đối phương.
Búp bê này có thể sẽ gây bất lợi cho Kiều Thịnh, Lục Sâm siết chặt tay nắm xe lăn. Một búp bê cấp S không rõ năng lực, cần phải cảnh giác cao độ.
Thích Triều và hai người kia nói chuyện một lúc rồi thôi. Kiều Thịnh liếc qua trạng thái của Lục Sâm, biết mình có thể đã bị nhắm vào.
Kiều Thịnh gọi Lục Sâm đến đây chủ yếu để bảo vệ mình, ông ta sợ nếu Thẩm Du Hi giết tới thì mình chống đỡ không nổi, nhưng ai ngờ búp bê của Thẩm Du Hi lại nóng nảy muốn ra tay trước.
Đúng là đau đầu.
Kiều Thịnh nhìn chằm chằm Lan Lạc cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên.
Thích Triều liếc sang Kiều Thịnh, phát hiện thái độ người này có hơi kỳ lạ. Hắn mím môi, tiến lên phía trước, chắn tầm mắt của Kiều Thịnh đang hướng đến hai đứa nhỏ.
Hắn hờ hững cười nói. “Tôi phải tới quặng mẫu thạch kiểm tra, nếu anh muốn xem mỏ của mình thì có thể qua bên kia trước.”
Kiều Thịnh ngước lên nhìn Thích Triều, như thể gặp được chuyện gì thú vị. “Không cần, tôi sẽ đi cùng cậu”
“Được.” Thích Triều đút tay vào túi, gọi hai búp bê qua. Dù Kiều Thịnh trông không phải người xấu, nói chuyện cũng rất thú vị, song Thích Triều vẫn thấy người này có chút kỳ lạ.
Không thể để bọn trẻ tiếp cận một ông chú quái lạ như này.
Thích Triều quyết định tạm thời sẽ không để hai đứa nhỏ rời khỏi tầm mắt mình.
Trên đường đến quặng mẫu thạch, cả Kiều Thịnh và Lan Lạc đều nhận ra Thích Triều hơi cảnh giác.
Kiều Thịnh không quan tâm lắm, dù sao hôm nay ông ta tới đây chỉ để tìm hiểu Thích Triều có gì đặc biệt. Mặc dù chưa phát hiện ra nhưng Kiều Thịnh cũng không gấp.
Ngược lại, Lan Lạc cảm thấy sốt ruột. Hôm nay cậu nhóc đã dự định sẽ giết chết Kiều Thịnh rồi.
Kế hoạch của Lan Lạc không thể thất bại. Cậu nhóc thừa hưởng sự cố chấp từ cha mình. Khi đến quặng mẫu thạch, biết Thích Triều chuẩn bị chọn một viên để chế tạo búp bê tiếp theo, cậu nhóc liền thả lỏng. Lan Lạc biết Thích Triều sẽ tốn kha khá thời gian để chọn đá.
Có nghĩa là cậu nhóc vẫn còn khả năng giết Kiều Thịnh.
Địa hình mỏ khoáng phức tạp với vô vàn nhiều ngã rẽ. Vì muốn giữ khoảng cách với mấy người đằng sau, Thích Triều dắt hai búp bê đi rất nhanh. Chờ tới lúc đã cách nhau hai, ba góc ngoặt, hắn mới thả lỏng.
“Các con chơi ở đoạn đường này nhé, đừng đi xa quá.” Con đường này không dài, cũng không ngắn, góc tường có rất nhiều mẫu thạch. Thích Triều quyết định tìm viên đá phù hợp ở đây trước.
“Được ạ.”
Lan Lạc nở nụ cười xán lạn, mềm mại như thiên sứ. Thích Triều xoa đầu cậu nhóc, không hề hay biết “thiên sứ nhỏ” này đang tìm cách chuồn đi.
Tranh thủ lúc Thích Triều cúi xuống chọn đá, Lan Lạc lừa Li Bạch chơi trò trốn tìm với mình để đánh lạc hướng rồi lẻn ra ngoài.
Kiều Thịnh và Lục Sâm đang ở ngã rẽ trước đó thì đụng phải Lan Lạc quay lại tìm họ.
Chậm nhất là năm phút, Thích Triều sẽ phát hiện tất cả.
Lan Lạc nghĩ thầm, mình cần giết chết hai người này trong khoảng thời gian đó.
“Mi muốn giết ta?”
Kiều Thịnh không hề ngạc nhiên, ngược lại còn cười cười. “Nói sao đây, chắc mi không biết ta vẫn tiếc mạng mình lắm.”
Dứt lời, Lục Sâm đứng sau xe lăn lập tức lao lên, tốc độ cực nhanh, gần như không nhìn thấy bóng dáng.
Búp bê tấn công con người có thể bị tiêu hủy ngay lập tức.
Lục Sâm cho rằng những búp bê như vậy không nên tồn tại trên thế giới này.
Sương đen quấn đầy cổ tay Lan Lạc đột ngột bùng lên bao trùm lấy Lục Sâm. Đôi mắt xanh lam của cậu nhóc đầy u ám, cảnh giác nhìn xung quanh. Ngay sau đó, phía sau bất ngờ xuất hiện một bóng người, muốn đâm xuyên qua ngực Lan Lạc.
Tay người không thể đâm thủng cơ thể búp bê.
Nhưng Lục Sâm thì khác, y đã quá quen với việc xử lý những búp bê phản bội con người.
Bên kia, Thích Triều đang đào mẫu thạch thì Li Bạch nhẹ nhàng kéo áo hắn.
“Sao thế Li Bạch?” Thích Triều cười hỏi.
Li Bạch có chút ngại ngùng, cậu bé mím môi, đôi mắt màu hổ phách bối rối. “Ba ba, con và Lan Lạc chơi trốn tìm nhưng con không tìm thấy cậu ấy. Li Bạch không muốn chơi nữa, ba ba có thể giúp con tìm không ạ?”
Chơi trốn tìm?
Thích Triều nhìn đoạn đường tối om, xoa đầu Li Bạch. “Chuyện này đơn giản thôi mà, chờ ba ba nhé, ba tìm được Lan Lạc ngay thôi.”