Vượt qua những dãy phố dài đầy rẫy xác sống không ngừng đi lại vật vờ tìm kiếm con mồi, Đường Viễn lúc này đã đưa San San trốn vào một chiếc thùng container rộng rãi. Trời đã quá trưa, thế nhưng quãng đường mà hắn vượt qua cũng chẳng được bao xa. Theo như bản đồ định vị của hắn chỉ dẫn thì con đường ngắn nhất để thoát được khỏi thành phố ước chừng cũng phải cách nơi này hơn mười cây số nữa.
"Nếu không thể ra khỏi đây trước khi trời tối thì sẽ cực kỳ phiền phức, đám quái thai đó tuy bị hạn chế tầm nhìn nhưng dường như vẫn có xu hướng thích hoạt động mạnh vào ban đêm hơn".
Đường Viễn vừa ngẫm nghĩ vừa lấy đồ ăn từ trong ba lô ra đưa cho San San:
- Chúng ta ăn trưa rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ tiếp tục lên đường.
San San ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy đồ ăn rồi ngồi xuống bên cạnh hắn. Cả buổi sáng nàng hầu như không cần phải đặt chân xuống đất mà đều được Đường Viễn ôm đi. Trong thâm tâm bé nhỏ đã nghiễm nhiên tin tưởng người trước mặt vô điều kiện và coi hắn là chỗ dựa vững chắc nhất. Mặc kệ hắn đưa nàng đi nơi nào, chỉ cần không còn bị bỏ lại một mình, San San đều cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hai người vừa mới ăn uống xong thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân từ xa tiến đến phía này. Ban đầu Đường Viễn nghĩ rằng đó là xác sống liền rút kiếm ra đề phòng, nhưng khi đám người đó đến gần lại có giọng nói thì thầm vang lên.
"Thì ra là một đám người còn sống. Xem ra bọn họ cũng có chút bản lĩnh, có thể ra ngoài thoải mái như vậy a."
Đường Viễn thầm nhủ rồi bình tĩnh cất thanh kiếm vào vỏ, ánh mắt chăm chú hướng tới bên ngoài. Quả nhiên không tới một phút sau, tiếng đập vào cửa thùng container vang lên.
"Rầm Rầm"
- Chết tiệt, sao lại bị khoá rồi? Kẻ nào đang ở bên trong mau mở cửa ra? Đây là nơi trú ẩn của bọn ta, mau mở ra!!!
"Xem giọng điệu có lẽ cũng không phải người hiền lành rồi, hô hoán như vậy không sợ biến thành mấy viên kẹo bị kiến vây lấy hay sao?"
Đường Viễn chán nản lắc đầu, dù sao bản thân cũng là người đến sau, không đáng để tranh chấp sinh phiền phức. Hắn nhẹ nhàng tháo chốt cửa ra, bên ngoài là một nhóm người ba nam hai nữ đều mặc đồ theo phong cách của dân chơi nhạc Rock.
Kẻ cầm đầu là nam tử nhuộm tóc vàng trông cực kỳ nổi bật. Hắn nhìn Đường Viễn một lượt từ đầu đến chân rồi nghiêng đầu liếc vào bên trong gằn giọng hỏi:
- Ngươi từ đâu tới? Đã bị xác sống cắn chưa?
- Chúng ta đang tìm đường thoát ra khỏi thành phố, mượn tạm chỗ này để nghỉ chân mà thôi, hai người bọn ta đều khoẻ mạnh không có vết thương gì cả. Hy vọng các vị không để ý.
Đường Viễn dứt khoát trả lời.
Tên tóc vàng nghe vậy thì gật đầu không nói gì thêm nữa. Hắn dẫn đồng bọn mang theo đồ đạc vừa mới thu thập được tiến vào bên trong. Nào ngờ khi vừa nhìn thấy mặt San San, cả đám lập tức khựng người lại rồi khẽ ra hiệu với nhau.
Đường Viễn vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của đám người, làm sao có thể bỏ qua hành động kì lạ này. Hắn nhíu mày rồi kéo San San về phía sau lưng mình. Bé con cũng rất tự giác nhận ra có điều gì đó không ổn, liền ngoan ngoãn nép sau lưng Đường Viễn không để cho đám người nhìn chằm chằm vào nàng nữa.
Lại trôi qua thêm một khắc yên lặng, tên tóc vàng bất ngờ bật cười tỏ vẻ hoà hoãn nói:
- Haha, vị huynh đệ này sao vậy? Đừng hiểu lầm a, chúng ta không hề có ý xấu đâu. Này, các ngươi sao im lặng vậy, muốn doạ cho cô bé kia sợ hãi hay sao?
Nghe hắn nói vậy, nữ tử bên cạnh ngay lập tức phụ hoạ:
- Đúng... Đúng là như vậy a, tiểu ca ca cứ tự nhiên nghỉ ngơi lại đây đi đã. Chúng ta đều là người ngay thẳng, sao có thể bỏ mặc người khác mà không tương trợ cơ chứ. Ban nãy chúng ta chỉ là có chút hiếu kỳ khi thấy một tiểu cô nương chẳng những xinh xắn đáng yêu mà lại còn có thể mạnh mẽ sinh tồn trong thời kì đại hoạ như thế này mà thôi!
Những lời như vậy, đương nhiên là không thể thuyết phục được Đường Viễn rồi. Thế nhưng hắn vẫn muốn biết đám người này muốn gì ở San San, vì thế hắn tạm thời chưa vội trở mặt với chúng:
- Không có vấn đề gì, chỉ là do bé con nhà ta có tính sợ người lạ mà thôi. Cảm tạ ý tốt của các vị nhưng hiện tại chúng ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, xin phép cáo từ tại đây thôi.
Nghe hắn nói vậy, đám người ngay lập tức nhìn nhau hòng tìm ra kế sách trong mắt đối phương. Nào ngờ lúc này tên có dáng vẻ cao lớn nhất trong đám bỗng nhiên bước ra, giọng hắn thâm trầm vang lên:
- Ngươi có thể đi cũng được, nhưng đứa nhỏ sau lưng thì phải ở lại với chúng ta!
Vừa nói, tay hắn vừa chỉ về hướng của San San đang đứng phía sau. Thân thể bé con bỗng nhiên run lên, cánh tay nắm chặt vào áo Đường Viễn. Trực giác của nàng mách bảo rằng những người này không hề có ý tốt.
Đường Viễn nheo mắt nhìn bọn chúng một lượt, miệng hắn khẽ nở một nụ cười lạnh.
Tên tóc vàng thầm kêu một tiếng không ổn, nhanh tay kéo tên cao lớn lại phía sau rồi gãi đầu nói:
- Thật thất lễ quá, huynh đệ đừng chú ý đến hắn. Chúng ta thực sự chỉ muốn giữ hai người lại bởi vì ban nãy khi đi bên ngoài chúng ta đã vô tình thấy được một đám xác sống rất lớn đang tiến về phía này mà thôi.
Nữ tử bên cạnh không đợi hắn ra hiệu, rất ăn ý gật đầu rồi nói:
- Quả thực là như vậy. Tốt nhất là mọi người không nên rời đi vào lúc này. Bên ngoài còn một chút đồ chưa đem vào, để ta ra ngoài thu gom lại rồi chúng ta cùng đợi ở đây cho đến khi nguy hiểm đi qua, thế nào?
Nói xong không đợi Đường Viễn trả lời, nữ tử nhanh nhẹn lách người về phía cửa chuẩn bị mở khoá đi ra. Thế nhưng ngay vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của Đường Viễn một lần nữa vang lên:
- Đứng lại cho ta, các ngươi có thể kết thúc màn kịch này được rồi đó!