Một tiếng "phanh".
Châu Dung bị làm cho tỉnh giấc, nàng cố gắng mở mắt. Chỉ là mí mắt của nàng lại nặng dị thường, dù thế nào đi nữa nàng cũng không thể mở lên được.
"Đã ba ngày rồi, khi nào nàng ấy mới tỉnh lại? Nàng ấy thực sự sẽ không sao chứ?"
"... Chỉ là mệt nhọc quá độ, thiếu máu và cơ thể bị kiệt sức."
Âm thanh hỗn loạn lọt vào tai của Châu Dung. Trong đó có giọng nói của Bạch Mạn.
Châu Dung cảm thấy an tâm khi nghe thấy âm thanh của Bạch Mạn, nàng lại chìm vào giấc ngủ trong cơn mê man.
Chỉ là, lần này không tiếp tục rơi vào khoảng hư vô kia nữa.
Nàng bắt đầu nằm mơ, khung cảnh trong mơ thật hỗn loạn.
Tế đàn phức tạp, bên trong đường vân lưu lại dấu vết máu sền sệt. Châu Dung quỳ trên mặt đất, mờ mịt ngắm nhìn bốn phía.
Gió tanh cuốn lên tro bụi như những con bướm đen, che phủ bầu trời và mặt trời, nhìn xung quanh đều là những thi thể cụt tay cụt chân.
"Bọn hắn đều là bị ngươi giết chết." Có người nói.
Châu Dung cố gắng ngẩng đầu lên nhưng không được. Nàng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người nói.
Nàng cúi đầu xuống, nhìn thấy một trường kiếm đầy máu đóng đinh vào tim của mình. Tứ chi của nàng bị trói lên trên giá gỗ.
Máu của nàng chảy xuống giá gỗ, chậm rãi tụ hợp vào tế đàn khổng lồ.
"Ngươi cầu cái gì?" Giọng nói kia cất lên, "Ngay cả chết ngươi cũng không sợ, vậy tại sao ngươi lại sợ sống?"
Cuồng phong thổi tới, tóc dài xốc xếch của nàng lay động trong gió, rốt cục, cúc bạch ngọc trên đầu không chịu nổi gánh nặng, rơi vào bên trên tế đàn.
"Bởi vì ta đã hại chết một nữ nhân." Châu Dung nghe chính mình nói: "Cầu nguyện... kiếp sau nàng sẽ được bình an hạnh phúc."
"Nàng không có kiếp sau."
Ai? Ai không có kiếp sau?
Bạch Mạn? Bạch Mạn không có kiếp sau?
"Tại sao nàng không có kiếp sau?" Châu Dung nghe thấy chính mình cố gắng hết sức hỏi: "Nàng chỉ là một nữ nhân có tâm địa thiện lương, chưa bao giờ phạm sai lầm. Nàng đã bị lợi dụng, bị lừa gạt, cuối cùng bị đầu độc mà chết... Tại sao lại như vậy? Những người sống ở thế giới này không có kiếp sau sao?"
"Bởi vì đây chính là vận mệnh của nàng."
"Nàng là người tốt!"
"Châu Dung, nàng không có kiếp sau, nhưng ngươi đã định sẵn là vinh hoa phú quý mười kiếp. Làm sao ngươi lại sử dụng dạng pháp trận âm hiểm như vậy?"
"Dù cho trên tay của ta nhuộm đầy máu tươi? Dù cho ta hại chết nàng? Vì cái gì?"
"Đây là vận mệnh." Cái âm thanh kia nhẹ nhàng nói, "Không có lý do gì cho vận mệnh cả, nàng đã được định sẵn phải chết, cuộc đời của nàng đã được định sẵn, dù nàng làm điều thiện hay điều ác, nàng cũng không có kiếp sau."
Đột nhiên Châu Dung nhớ tới, đây là kiếp trước của mình.
Châu Dung tức giận đến mức gần như muốn nổ tung lồng ngực. Nàng mở miệng, những lời nàng nói hòa quyện với những lời từ kiếp trước:
"Ta cho rằng ông trời sẽ ngợi khen người tốt, trừng phạt người xấu, không có nghĩ đến ông trời mới là người trêu đùa lớn nhất! Sao mà bất công!"
"Vinh hoa mười kiếp như vậy có ích gì? Chỉ là một con rối bi thảm của vận mệnh mà thôi! Cái gọi là thiện và cái gọi là ác chỉ là giấc mơ của vận mệnh... Không có vinh hoa phú quý như vậy cũng không sao cả! Ta không muốn!"
"Ngươi là đã được trời định sẵn sẽ làm đế vương, sao có thể không muốn được?!"
"Đế vương cái gì?" Châu Dung cay đắng nói: "Bất quả chỉ là đồ chơi của ông trời, con rối của vận mệnh, sâu kiến. Ta không quan tâm đến việc như vậy, ta không muốn."
"Ngươi đến tột cùng là cầu cái gì?"
Châu Dung trầm mặc một lát: "Có thể yêu cầu cái gì?"
"Bởi vì ngươi đã phải trả giá như vậy."
"Ta cầu đem vinh hoa phú quý của ta đưa cho nàng." Châu Dung lộ ra một nụ cười mỉa mai, "Nếu nàng không có kiếp sau, vậy tại sao không? Ta cầu xin nàng có thể tái sinh, cho nàng hết thảy danh dự!"
"Ngươi điên rồi! Ngươi sẽ không có kiếp sau nếu làm điều này!"
"Đương nhiên! Ta muốn phá hỏng vận mệnh an bài! Thật là quỷ thập kiếp vinh hoa, ta nhất định phải hủy diệt tất cả! Tại sao phải tuân theo vận mệnh an bài?!"
"... Đây chính là điều mà ngươi cầu sao? Dùng vinh hoa mười kiếp của ngươi để đổi lấy sự bình yên và vui vẻ trong một kiếp của nàng?"
"Chỉ có một kiếp? Vì cái gì chỉ có một kiếp? Ta cầu càng nhiều kiếp hơn cho nàng."
Cái âm thanh kia trầm mặc.
Cuồng phong gào thét, tro tàn màu đen toàn bộ bay về phía bầu trời, lộ ra bạch cốt âm u trên mặt đất.
Mộng cảnh bắt đầu mơ hồ, sắp bị phá nát. Châu Dung biết mình sắp sửa phải tỉnh lại, nhưng lại bị ám ảnh bởi một câu trả lời.
"Vì cái gì chỉ có một kiếp?"
Ngay tại lúc mộng cảnh sụp đổ và vỡ vụn, cái âm thanh kia thở dài, nói:
"Bởi vì nàng gánh chịu tội lỗi của ngươi."
Châu Dung tỉnh.
Nàng mở hai mắt ra, nhìn về phía nóc nhà lạ lẫm.
Nàng mơ thấy kiếp trước, chỉ là, kiếp trước nàng cũng không có lưu tâm câu nói sau cùng.
Bạch Mạn gánh chịu tội lỗi của mình?
Bởi vì nàng gánh chịu tội lỗi của mình, cho nên mới không có kiếp sau sao?
Nhưng bây giờ, tất cả lại kết thúc một lần nữa. Chỉ cần mình bảo vệ Bạch Mạn và ngăn chặn bàn tay của nàng dính vào vết máu tội lỗi, mình có thể thay đổi vận mệnh của Bạch Mạn đúng không?
Nhưng chuyện cho tới bây giờ, Bạch Mạn đã giết Dương Cửu Chương.
Có phải là, chỉ cần mình ở bên cạnh Bạch Mạn, nhất định nàng sẽ bị mình làm liên lụy sao?
Châu Dung mờ mịt nghĩ đến.
"Châu Dung!" Đồ sứ bị quẳng xuống đất, vỡ nát, "Ngươi tỉnh rồi!"
Bạch Mạn chạy đến, "Ngươi đã tỉnh!"
"Đây là nơi nào?" Châu Dung nhìn nóc phòng lạ lẫm.
"Điền trang của ta." Bạch Mạn nói.
"Có rất nhiều người muốn giết ta." Châu Dung khó khăn nói: "Ta sẽ làm liên lụy đến ngươi."
Gần đây đại án Trần gia và Dương gia, khắp nơi đều là sóng ngầm phun trào. Làm người được Hoàng đế chú ý, dĩ nhiên Châu Dung rơi vào tình thế hung hiểm.
"Gian phòng này rất vắng vẻ." Bạch Mạn nói, "Nó thông với tầng hầm, nếu gặp nguy hiểm có thể trốn vào trong đó."
Bạch Mạn chỉ chỉ bên giường.
Châu Dung được huấn luyện nghiêm chỉnh, liếc mắt có thể nhìn ra kia là một cửa ngầm.
Lúc này nàng mới yên tâm.
Châu Dung quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bạch Mạn. Ánh mắt của nàng dõi theo đôi mắt, cái mũi và cái cằm của người kia, như thể cách nhau một thế hệ.
"... Thật xin lỗi." Châu Dung nghẹn ngào nói, "Ta xin lỗi ngươi."
Bạch Mạn nghi ngờ nhìn Châu Dung: "Ngươi đã làm chuyện xấu gì sau lưng ta sao? Một tên gia hỏa kiêu ngạo như ngươi sao có thể đột nhiên nói ra những lời như vậy?"
Châu Dung nghẹn lời.
Bạch Mạn cúi đầu đắp chăn cho Châu Dung, chưa kịp ngẩng đầu đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Châu Dung ôm cực gấp đến mức Bạch Mạn cảm thấy khó thở. Tuy nhiên, thần kinh căng thẳng của Bạch Mạn cuối cùng cũng được thả lỏng. Châu Dung đã nằm bất tỉnh nhân sự năm ngày, nàng luôn ép mình phải bình tĩnh, bây giờ người kia đã tỉnh lại, còn có thể ôm nàng, cuối cùng nàng cũng tin chắc Châu Dung đã thoát khỏi nguy hiểm.
"Đều là ta không tốt." Châu Dung run rẩy nói, "Là ta làm tổn thương ngươi."
Bạch Mạn giơ tay lên, định đẩy người kia ra, nhưng Châu Dung vừa nói xong, tay của nàng dừng lại ở không trung.
Bạch Mạn lắc đầu, vòng lấy eo của Châu Dung: "Ngươi luôn luôn tốt với ta."
Châu Dung bị chóng mặt vì sốt nhưng Bạch Mạn vẫn kiên nhẫn an ủi Châu Dung. Bất quá, nàng nói cũng phải nói lời thật.
Châu Dung chưa bao giờ làm tổn thương nàng.
Chỉ là các nàng không thích hợp.
Bạch Mạn vén mái tóc đen ra khỏi mặt của Châu Dung. Lúc này Châu Dung mới chú ý tới tay của Bạch Mạn đã bị rách da, vài vết thương hở ra, máu thịt mờ mịt, nhưng người kia vẫn muốn an ủi nàng.
"Vừa rồi ta chỉ làm vỡ bát thôi." Bạch Mạn hời hợt nói: "Không có gì to tát."
Châu Dung nắm lấy tay của Bạch Mạn, cẩn thận quan sát, cuối cùng nàng nhìn thấy vết sẹo mờ nhạt trên bàn tay trắng như tuyết của người kia. Một số mới hơn, một số đã nhạt phai đi.
"Những cái này là xảy ra chuyện gì?!"