Nuông Chiều

Chương 13


Hướng Nguyệt Minh ngơ ra một lúc.

Thành thật mà nói, cô đã nghĩ đến chuyện Trình Trạm sẽ không đến đây. Lúc mới bắt đầu chờ, cô cũng không cảm thấy khổ sở hoặc thất vọng cho lắm.

Vừa rồi lại đột nhiên mất bình tĩnh.

Nhưng khi anh nói điều này, sự chán nản, mất mát và buồn bực đè nén ở lồ ng ngực nháy mắt đã biến mất.

Môi cô hé mở nhưng không thể nói thành lời.

“Nói chuyện.” Trình Trạm cảm thấy có chút khó chịu khi cô cứ im lặng như vậy.

Hướng Nguyệt Minh lấy lại bình tĩnh và “Ồ” một tiếng: “Em biết rồi.”

Trình Trạm: “Chỉ vậy thôi?”

Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, kìm nén niềm vui trong lòng, khóe môi sắp nhếch lên: ” Trình tổng còn muốn như thế nào nữa? Muốn em thể hiện niềm vui sướng như điên sao?”. Cô dừng lại một chút, bổ sung nói: “Nói đến chuyện biểu diễn, anh đến rồi hay cũng biểu diễn một màn đi.” 

“…”

Trình Trạm không nói nên lời: “Không cần.”

Anh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Chuẩn bị cho tốt.”

“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh li3m li3m môi dưới, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Anh xuất hiện ở khán đài, có sợ bị ảnh hưởng không?”

Trình Trạm biết cô lo lắng, trấn an: “Ông chủ đến xem buổi diễn tập của các nghệ sĩ công ty thôi, có vấn đề gì không?”

“…” Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại: “Không có.”

Trình Trạm: “Điều em lo lắng sẽ không xảy ra, anh sẽ tự biết giải quyết.”

Nghe vậy, Hướng Nguyệt Minh cảm thấy nhẹ nhõm: “Hiểu rồi, em cúp máy đây.”

“Ừm.”

Trình Trạm nhìn vào điện thoại đã cúp, cười nhẹ.

Đinh Thuyên quay đầu lại, nhìn anh: “ Trình tổng, bên đó đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.”

Trình Trạm “ừm” một tiếng, nghĩ về sự lo lắng của Hướng Nguyệt Minh: “Cẩn thận.”

“Đã rõ.”



Điệu múa mà Hướng Nguyệt Minh sẽ biểu diễn hôm nay là một điệu múa cổ điển mà cô đã không nhảy trong một thời gian dài.

Cô đã học múa ba lê cổ điển, hiện đại và dân gian, thậm chí cả điệu Latinh trong một khoảng thời gian.

Bố mẹ của Hướng Nguyệt Minh là giáo viên nhưng vì thường xuyên phải dạy học nên không có nhiều thời gian chăm sóc cô.

Do đó, đa phần thời gian của Hướng Nguyệt Minh là sống với ông bà của mình.

Ông và bà lúc đó vẫn chưa về hưu nên không có thời gian mỗi ngày đều để mắt tới cô, tình cờ có một đứa trẻ hàng xóm trạc tuổi Hướng Nguyệt Minh đã đăng ký vào một lớp năng khiếu. Họ nghĩ đến việc gửi cô đi học năng khiếu mỗi ngày sẽ có nhiều thời gian rảnh.

Hướng Nguyệt Minh đã được học khiêu vũ từ lúc đó.

Lúc đầu, cô học đàn tranh. Những người trong gia đình họ quan tâm đ ến những lịch sử hơn, nhưng Hướng Nguyệt Minh không hứng thú lắm, và bắt đầu phát triển những tài năng khác.

Tình cờ, cô giáo gợi ý cho bà nội, nói rằng cô không hứng thú lắm với nhạc cụ, học cũng không quá giỏi nên hãy thử học khiêu vũ xem sao.

Vì vậy, Hướng Nguyệt Minh  bắt đầu dấn thân vào con đường khiêu vũ.

Cô có thiên phú hơn cô giáo tưởng tượng, trí nhớ rất tốt, cô giáo mới dạy hai lần, cô đã có thể học thuộc được đến 80-90%.

Cũng chính vì thích mà Hướng Nguyệt Minh vừa xem ca nhạc trên TV vừa có thể nhún nhảy theo đoạn nhạc. Thời thơ ấu, ngoài việc tham gia các lớp học trên lớp, cô còn học khiêu vũ ngoài giờ.

Điều thần kì chính là, cô không hề cảm thấy nhàm chán hay buồn tẻ.

Giống như những gì Sơ Hạ đã nói, cô đã nhìn thấy Hướng Nguyệt Minh  khiêu vũ một lần, có thể khẳng định chắc chắn rằng ánh sáng trong mắt Hướng Nguyệt Minh  là do điệu nhảy mang lại.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Hướng Nguyệt Minh nhướng mắt, là nhân viên công tác: “Cô Hướng, sắp đến lượt cô rồi.”

“Vâng, tôi tới ngay.”



Vì chỉ đang diễn tập nên Hướng Nguyệt Minh không thay quần áo.

Cô mặc bộ quần áo đơn giản, quần jean và áo phông, cô trông như sắp nhảy điệu nhảy hiện đại hơn là nhảy cổ điển.

Ít nhất,  dưới khán đài Trình Trạm sẽ nghĩ như vậy.

Hướng Nguyệt Minh lên sân khấu, theo bản năng mà tiềm kiếm xung quanh một lượt.

Có hai người ngồi trong góc, giống như nhân viên công tác.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trình Trạm nâng mắt lên.

Anh đang đội một chiếc mũ, che khuất hầu hết ánh sáng. Bộ vest chỉnh tề cũng được cởi ra, bên trong chỉ mặc mỗi áo sơ mi đen, khiến cả người càng thêm uy nghiêm và trầm tĩnh trong bóng tối.

Hai người nhìn nhau.

Hướng Nguyệt Minh chớp nhẹ, không nhúc nhích.

Giọng nói của nhân viên công tác bên cạnh truyền đến: “Cô Hướng, cô đã sẵn sàng chưa?”

Hướng Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, mở miệng trả lời: “Rồi.”

Cô đang định quay đi thì đột nhiên phát hiện môi Trình Trạm đang mấp máy.

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, chỉ để lại một chùm sáng nhỏ chiếu sáng người đứng ở giữa.

Tiếng nhạc vang lên, mang phong cách cổ điển.

Đinh Thuyên sửng sốt một chút, nhìn tư thế Hướng Nguyệt Minh nói: “Cô Hướng khiêu vũ cổ điển sao?”

Mí mắt Trình Trạm giật giật, nhưng anh không trả lời.

Anh nhìn thẳng vào người ở giữa sân khấu, cảm xúc không rõ ràng.

Buổi tổng duyệt về cơ bản chỉ cần khớp sân khấu, phối ánh sáng phù hợp, để buổi ghi hình chính thức diễn ra thuận lợi.

Có rất ít người cả quá trình mà nhảy nghiêm túc như Hướng Nguyệt Minh.

Cuối cùng khi cô nhón chân nhẹ nhàng hạ cơ thể xuống, các nhân viên xung quanh không khỏi trầm trồ.

Mọi người sửng sốt một hồi, đột nhiên có người “Oa” một tiếng, bắt đầu vỗ tay hoan hô.

“Trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi biết rằng Hướng Nguyệt Minh có thể nhảy như thế này.”

“Đẹp quá! Nếu thay quần áo, nhất định sẽ có cảm giác chốn thần tiên.”

“Quá đẹp!”



Tiếng thảo luận của nhân viên vang lên bên tai, trên trán Hướng Nguyệt Minh đổ chút mồ hôi, cô nhận ly nước Tiểu Hi đưa tới, cúi đầu nói: “Mọi người vất vả rồi, còn có chuyện gì tôi cần phải chú ý không ạ?”

Đạo diễn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao, rất hoàn mỹ.”

Hướng Nguyệt Minh cong môi: “Cảm ơn.”

Dưới sân khấu, Đinh Thuyên quay lại nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng.

“Trình tổng.”

Trình Trạm cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Đi thôi.”

Đinh Thuyên nhìn thời gian, quả nhiên đã bị muộn.

Đinh Thuyên lại nhìn Hướng Nguyệt Minh, người vẫn đang trao đổi với đạo diễn trên sân khấu, thấp giọng hỏi: “Ngài có muốn nói một tiếng với cô Hướng không?”

“Không cần.” Trình Trạm đứng dậy đi về phía cửa nhỏ bên cạnh: “Cô ấy sẽ không đồng ý.”

Đinh Thuyên “…”

Đinh Thuyên quay đầu lại, nhíu mày: “Nhưng tôi nghĩ cô Hướng sẽ đồng ý.”

Anh vừa dứt lời, Trình Trạm đã bỏ đi.

Đinh Thuyên hồi lâu không nói nên lời, chỉ có thể nhanh chân đuổi theo.



Hướng Nguyệt Minh nhìn lối ra vào, ánh mắt có chút thất thần.

“Hướng Nguyệt Minh?”

“Hướng Nguyệt Minh?” Đạo diễn tăng âm lượng nói: “Khi cô chính thức biểu diễn, bên kia sẽ là chỗ ban giám khảo, nhớ để ý một chút.”

Hướng Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, nhìn đạo diễn, mỉm cười: “Vâng, tôi biết rồi.”

Cô mím môi: “Cảm ơn.”

Đạo diễn giơ ngón tay cái lên với cô, trầm giọng nói: “Cô là người nghiêm túc nhất mà tôi từng thấy trong một buổi diễn tập.”

Cô mỉm cười.



Trở lại phòng nghỉ ngơi, Tiểu Hi đưa điện thoại cho cô: “Trình tổng nhắn tin ạ.”

Cô nhìn xuống, chỉ có hai từ – đi rồi.

Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, không trả lời tin nhắn của anh.

Tiểu Hi nhìn vẻ mặt của cô, thận trọng hỏi: “Chị không định trả lời Trình tổng ạ?”

“Không trả lời.” Hướng Nguyệt Minh hừ lạnh một tiếng: “Anh ấy cũng không khen nổi câu nào thì tại sao phải trả lời anh ấy?”

Tiểu Hi: “…”

Nói ra cũng có lý.

Tiểu Hi chớp chớp mắt, thấp giọng nói: “Không lẽ Trình tổng không biết nên khen chị như thế nào?”

Hướng Nguyệt Minh nhìn vào mắt cô, mỉm cười: “Anh ấy sẽ khen chị?”

“Sao lại không.” Tiếu Hi nói:“Vũ điệu chị vừa nhảy thực sự rất đẹp!”

Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Thật ra, chị đã không phát huy hết sức.”

Không biết là do hồi hộp hay là đã quá lâu rồi mới chính thức khiêu vũ mà bị thiếu vài điểm cần chú ý.

Hướng Nguyệt Minh hít sâu một hơi, vươn tay: “Đưa tai nghe cho chị, bây giờ phải đi vào phòng thay quần áo bên trong luyện tập lại.”

“Ah?”

Tiểu Hi: “Vậy ăn cơm…”

“Không ăn, chờ thợ trang điểm tới gọi lại cho chị.”

“Vâng ạ.”

Hướng Nguyệt Minh không thích bị theo dõi khi tập nhảy lắm, cô thích tập một mình trong góc hơn.

Ở trong phòng hóa trang hơn nửa tiếng, thợ trang điểm mới đến.

Chưa đến bảy giờ, khán giả đã hào hứng ngồi chật kín khán đài.

Đây là đài truyền hình công khai, có một vòng khán đài vây quanh sân khấu. Trên đài còn ban có  giám khảo chuyên nghiệp, bên kia còn có 100 học viên khiêu vũ sau đó sẽ tham gia công khai bình chọn.

Ở vòng đầu, chỉ có phiếu bình chọn của các giám khảo chuyên nghiệp được tính.

Thứ tự xuất hiện sẽ được xác định bằng cách rút thăm, Hướng Nguyệt Minh xuất hiện ở vị trí thứ bảy.

Vở diễn này có khá nhiều người tham gia, có người là vũ công chuyên nghiệp, có người là diễn viên hoặc một bộ phận đã từng học múa nay chuyển sang nghề khác.

Hướng Nguyệt Minh không quen biết nhiều lắm nên cô không muốn hàn huyên chuyện trò với ai.

Trong khi những người khác đang biểu diễn trên sân khấu, những người đang ngồi ở phòng chờ có thể quan sát qua TV.

Bảy giờ, ghi hình chính thức bắt đầu, người dẫn chương trình lên sân khấu.

Hướng Nguyệt Minh quay đầu lại, liếc nhìn TV, bảo Tiểu Hi tăng âm lượng lên.

Người đầu tiên lên sân khấu là một vũ công nổi tiếng.

Hướng Nguyệt Minh biết cô ấy, cô nhìn TV với tâm trạng mong chờ.

Mỗi nghệ sĩ đến tham gia chương trình này, năng lực của họ đều không hề kém cỏi.

Ít nhất là theo mức độ danh tiếng, Hướng Nguyệt Minh đứng cuối bảng.

Tiếng la hét và cổ vũ tại hiện trường lớn vô cùng, Hướng Nguyệt Minh đột nhiên trở nên khẩn trương khi xem màn trình diễn của hai người trước mặt.

Đôi mắt của Tiểu Hi thậm chí còn mở to hơn, cô nàng lẳng lặng hít một hơi thật sâu và nói: “Chị, họ mạnh quá.”

Tiểu Hi lẩm bẩm: “Múa chuyên nghiệp thật.”

Hướng Nguyệt Minh nói “Đúng, điệu nhảy rất hoàn mĩ.”

“Chị có khẩn trương không?”

“Một chút.”

Hướng Nguyệt Minh cong môi cười: “Nhưng không sao.”

Thời gian ghi hình để mỗi thí sinh biểu diễn trôi qua nhanh chóng.

Vị trí thứ sáu là Vu San San, Hướng Nguyệt Minh tình cờ đứng sau cô ta.

Sau khi màn biểu diễn của Vu San San kết thúc, người dẫn chương trình lên sân khấu khen ngợi vài câu rồi công bố thí sinh tiếp theo.

Sau khi nghe đến tên của Hướng Nguyệt Minh, khán đài bắt đầu xôn xao.

“A, vì sao Hướng Nguyệt Minh lại chọn biểu diễn phía sau Vu San San? Cô ta không sợ bốn phương tám hướng đè sao?”

“Đây là rút thăm quyết định.”

“Vận may thật sự rất tệ a.”

“Đúng đúng, không biết đêm nay cô ta sẽ bị vả mặt như thế nào đây.”

“Cứ chờ đi, sau này ra ngoài tôi đã nghĩ ra cách để mổ xẻ cô ta trên Weibo rồi! Nhất định phải dùng camera ghi lại.”



Hướng Nguyệt Minh không thể nghe thấy những âm thanh đó, khi ánh đèn sân khấu mờ đi và các nhân viên ra hiệu cho cô lên sân khấu, trái tim đang khẩn trương của cô đột nhiên bình tĩnh lại.

Bên tai, ngay cả tiếng la hét cùng nghị luận cũng không nghe thấy.

Bên tai cô chỉ còn âm thanh từ tai nghe truyền đến.



Trên sân khấu tối đen như mực, mọi người trên khán đài đều nóng mắt nhìn theo, “mong chờ” màn trình diễn của cô.

Vu San San nhanh chóng trở về phòng.

Trợ lý của cô ta đi theo, nhìn cô ta nói: “Chị San San, đừng lo lắng, Hướng Nguyệt Minh mãi mãi đứng ở sau chị thôi, trông thật thảm hại.”

Vu San San cười lạnh một tiếng: “Cô ta xui xẻo rồi.”

Trợ lý nói: “Không phải xui xẻo, mà là chị nhảy quá tốt, một người gà mù như cô ta để mà so sánh với chị chỉ thấy khập khiễng.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, một chùm đèn trên sân khấu bỗng sáng lên.

Các nghệ sĩ dưới sân khấu trợn mắt ngoác mồm, chỉ thấy một tấm lưng gầy, một bộ váy tiên nữ màu vàng nhạt hở eo.

Tiếng nhạc vang lên, cổ tay thon thả của cô lộ ra, mang một vẻ ngoài yêu kiều, thướt tha.

Cổ tay và ngón tay cử động đủ để thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô không quay lại, nhưng vẫn khiến mọi người nhìn chằm chằm vào cô.

“Khi nào thì quay đầu lại?”

“Chị San San? Cô ta đang làm động tác gì vậy? Cô ta định nhảy chỉ bằng ngón tay à?”

“Im mồm.”

Khuôn mặt của Vu San San tái nhợt, cô ta nhìn người trên TV đang đứng bằng một chân và duỗi thẳng chân kia.

Đột nhiên, âm nhạc bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn một chút.

Dưới sự mong đợi của mọi người, Hướng Nguyệt Minh quay lại.

Trên mặt cô có một mạng che mặt tua rua, vừa quay đầu lại, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn ngập ý cười, sóng mắt di chuyển, khuôn mặt phong tình, toàn bộ đều động lòng người.

Trong nháy mắt, mọi người đều bị cô mê hoặc.

Cô nhìn thẳng vào máy ảnh, dáng nhảy khiến ai ai cũng như bị hút mất hồn.

Ngón chân dùng một lực nhẹ, dựa vào sức của cơ thể, với sự uyển chuyển của eo và bụng, cô nhẹ nhàng múa theo từng nốt nhạc.

Mạng che mặt vô tình rơi xuống, cô ngẩng đầu lên rồi mỉm cười.

Sau khi bài hát kết thúc, khung cảnh yên tĩnh trong vài giây.

Ngay sau đó là những tràng pháo tay nồng nhiệt nổ ra.

“Chết tiệt! Đây thực sự là Hướng Nguyệt Minh sao?”

“Ôi voãi! Tuyệt vời ông mặt trời!”

“Tôi chết rồi, trái tym của tôi bị nụ cười của chị đẹp đánh cắp rồi.”

“Tôi có linh cảm, dù chương trình này có nổi tiếng hay không, nhưng Hướng Nguyệt Minh chắc chắn sẽ nổi tiếng.”



Với nụ cười trên môi,Hướng Nguyệt Minh quay lại, chờ nhận xét của ban giám khảo.

Bốn vị giám khảo lúc này vẫn còn đang đắm chìm trong bài múa của cô.

Một lúc sau, một vị tiền bối nhận xét: “Điệu nhảy này thực sự khó”.

Rồi nhìn Hướng Nguyệt Minh, cười nói: “Tôi nhất thời nghĩ không ra lời nào khen ngợi em, em sẽ được đi tiếp vào vòng trong.”

Hướng Nguyệt Minh: “…Em cảm ơn.”

Một nữ giám khảo không tiếc lời khen ngợi cô: “Tôi dám khẳng định, đây là bài nhảy đẹp nhất, có sức lan tỏa và cảm xúc nhất cho tới nay. Em được sinh ra để khiêu vũ.”



Bốn giám khảo đã hoàn thành nhận xét của họ, Hướng Nguyệt Minh thuận lợi tiến vào vòng trong.

Cô mím môi cười, trạng thái của cô bây giờ so với lúc khiêu vũ đã khác khá nhiều.

Sau khi bước xuống sân khấu, Tiếu Hi hưng phấn ôm lấy cô xoay một vòng.

“A a a a a a a chị lợi hại quá!! Lúc trước chị diễn tập em chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt như vậy, chị quá xinh đẹp rồiiiiii!”

Hướng Nguyệt Minh cười vỗ vỗ vai cô: “Em bình tĩnh một chút, đừng khoa trương như vậy.”

“Không được.”

Tiểu Hi hét lên: “Em nóng lòng muốn cho cả thế giới xem điệu nhảy của chị ngay bây giờ.”

Rồi nhỏ giọng nói: “Em chắc chắn Trình tổng sẽ đặc biệt hối hận, anh ấy chỉ được  xem chị diễn tập, không xem đoạn lên sóng này.”

Hướng Nguyệt Minh định nói vài lời, bỗng điện thoại rung lên.

Hai người cúi đầu nhìn, thật trùng hợp, đó là cuộc gọi từ Trình Trạm.

Hướng Nguyệt Minh nhướng mày, hơi ngạc nhiên.

Cô tránh mặt nhân viên, đè nén âm thanh trả lời: “Alo.”

Bên kia không nói chuyện.

Hướng Nguyệt Minh cau mày: “Anh gọi nhầm số sao?”

Trình Trạm: “…Không.”

Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Sao ban nãy diễn tập tại sao không thay quần áo?”

“……À?”