Hướng Nguyệt Minh mở to mắt, nghi ngờ mình đang gặp ảo giác.
Cô muốn nhìn kỹ hơn nên tiến lên một bước nhỏ, giọng nói của người dẫn chương trình đứng bên cạnh truyền đến.
“Vũ đạo của Hướng Nguyệt Minh có đẹp không?!”
Khán giả hò hét đồng thanh: “Đẹp!!”
Hướng Nguyệt Minh lấy lại bình tĩnh, xấu hổ cười: “Cảm ơn.”
Cô quay lại, rời mắt khỏi Trình Trạm, hướng ánh mắt về phía ban giám khảo.
Các giám khảo nhìn cô, không ngần ngại khen ngợi cô.
“Mỗi điệu nhảy của em đều có phong cách riêng, nhưng nó không phải là một phong cách cố định. Bài nhảy hôm nay khiến mọi người cảm nhận được vẻ đẹp khác biệt của em, điều đó rất đáng khen.”
“Sự điều khiển dứt khoát của cơ thể và cảm xúc trên mặt rất thu hút. Ngay từ khi bước lên sân khấu, em đã đắm mình vào giai điệu, em nhảy đến quên cả bản thân mình. Tôi sẽ cho em một phiếu.”
“Mặc dù em đã thể hiện rất tốt, nhưng tôi cảm thấy em còn có thể làm tốt hơn. nhiều” Cuối cùng một vị giám khảo nhận xét, tạm dừng một chút: “Cho nên tôi giữ lại phiếu này, cho tới khi em tiến bộ.”
…
Sau khi bốn giám khảo nhận xét xong, Hướng Nguyệt Minh được ba phiếu và vẫn được vào vòng trong một cách suôn sẻ.
Cô cong môi cười, trong mắt mang theo vẻ phong tình: “Em cảm ơn.”
–
Sau khi bước xuống sân khấu, Tiểu Hi lao về phía cô.
“Aaaa, chị, chị thật đẹp, em bị chị mê hoặc mất.”
Hướng Nguyệt Minh nhìn cô nàng: “Bình tĩnh một chút, em đi lấy quần áo cho chị đi.”
“À, vâng.” Tiểu Hi vội vàng đi lấy quần áo cho cô, không khỏi lẩm bẩm nói: “Thật sự rất đẹp, em ở dưới khán đài nhìn thấy không ít người xem chị đến ngơ ra.”
Hướng Nguyệt Minh mỉm cười: “Cảm ơn em.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tiểu Tịch ôm vai cô: “Sao chị lại khách sáo như vậy?”
“Không hẳn.” Hướng Nguyệt Minh nói: “Chị trả lời theo thói quen thôi.”
Tiểu Hi: “…”
“Điện thoại của chị đâu?”
Tiểu Hi đưa cho cô: “Có chuyện gì ạ?”
Hướng Nguyệt Minh nghĩ cô nàng hẳn là không nhìn thấy Trình Trạm, lắc đầu nói: “Không có gì, chị nhắn cái này thôi.”
“Ồ.”
Hướng Nguyệt Minh cúi đầu, đi về phía phòng nghỉ của mình, gửi tin nhắn cho người đàn ông vẫn đang ở trong khán phòng.
Những người khác không được phép mang theo điện thoại di động, nhưng những người từ hậu trường mang điện thoại, camera vào thì không có vấn đề gì.
Hướng Nguyệt Minh: 【 Sao anh lại ở đây? 】
Trình Trạm: 【 Có chút rảnh. 】
Hướng Nguyệt Minh: 【 Chỉ vậy thôi? 】
Trình Trạm:m【 Ừ. 】
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Cô liếc nhìn điện thoại, cô còn định nhắn thêm gì đó. Cô chưa kịp nghĩ ra thì Trình Trạm đã gọi tới.
“Alo.”
Hướng Nguyệt Minh đẩy cửa phòng chờ đi vào, tháo mic trên người ra, nắm chặt điện thoại trốn trong phòng thay đồ của phòng nghỉ.
Hướng Nguyệt Minh nhấn giọng: “Anh không phải đang ở dưới khán đài sao? Gọi cho em làm gì?”
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Ra ngoài rồi.”
“A?” Hướng Nguyệt Minh giật mình: “Tại sao?”
Trình Trạm chần chừ một chút, chậm rãi nói: “Anh đến xem em biểu diễn, em biểu diễn xong còn ở lại làm gì?”
Nói xong, anh vẫn không quên bổ sung: “Cũng không rảnh lắm.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, muốn mắng anh, nhưng lại hài lòng với câu nói của anh.
Trình Trạm hiếm khi nói những lời ngọt ngào, nhưng đôi khi anh nghiêm túc nói ra sự thật lại khiến Hướng Nguyệt Minh rất vui.
Cô thích vậy đơn giản vì là Trình Trạm không phải cố tình nói ra.
Cô tìm một chiếc ghế nhỏ trong phòng thay đồ và ngồi xuống, dựa vào tường để thư giãn.
Hướng Nguyệt Minh cố đè khóe môi đang nhếch lên xuống, khẽ lẩm bẩm: “Anh không thể nói chuyện bình thường hay sao?”
Trình Trạm nhướng mày: “Hửm?”
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi: “Không có gì, vậy bây giờ anh phải về à?” Cô hỏi: “Em muốn về muộn chút, chị Nhan Nhan rủ em đến quán bar chơi.”
Trình Trạm cười lạnh một tiếng: “Anh không thể đi theo sao?”
“… Anh có thể đi được mà, anh có mối quan hệ tốt với anh Trần mà.” Khi nói lời này, Hướng Nguyệt Minh hoàn toàn bỏ qua một vấn đề.
Trình Trạm xuất hiện tại hiện trường ghi hình Vũ Đạo Nhân Sinh, tại sao Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam lại không tò mò.
Trình Trạm hiểu rõ cô không muốn đến đó với anh.
Anh “ừm” một tiếng rồi nhàn nhạt nói: “Xong việc gì thì gọi cho anh.”
Hướng Nguyệt Minh ngửa đầu nhìn trần nhà, nhẹ giọng đồng ý: “Vâng.”
–
Sau khi ghi hình xong, cả nhóm rời khỏi hậu trường.
Khi Hướng Nguyệt Minh đang đi, cô tình cờ gặp Vu San San.
Trên người cô vẫn mặc bộ váy màu đỏ, chỉ khác là bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng nhỏ, che đi làn da lộ ra ngoài.
Hướng Nguyệt Minh đang nhìn xuống điện thoại của mình, cùng Vu San San song song bước ra ngoài.
Bỗng nhiên, Vu San San dừng lại, nhìn về phía cô: “Cô đi trước đi.”
Hướng Nguyệt Minh ngước mắt nhìn cô ta, sau đó quay sang nhìn cánh cửa trước mặt, có chút không nói nên lời.
“Hai người cùng ra cũng được mà.”
Vu San San: “Ừ. Cô cứ đi trước đi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nghi ngờ nhìn cô ta, nhướng mày: “Chị sao vậy?”
Vu San San lùi lại một bước không trả lời.
Hướng Nguyệt Minh cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi sâu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô đi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn lại, Vu San San đi theo sau, giữ khoảng cách nhất định với cô.
Cô mím môi, quay đầu nhìn Tiểu Hi: “Chị rất đáng sợ sao?”
Tiểu Hi lắc đầu: “Không có, chỉ rất xinh đẹp thôi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…Ý chị là, đối với Vu San San, chị có đáng sợ không?”
Tiểu Hi bối rối một lúc, cũng bày tỏ sự hoang mang của mình: “Em không biết.”
Cô ấy thì thào: “Trước đây cô ta kiêu ngạo với chị, nhưng hôm nay kỳ lạ quá.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Cô cũng cảm thấy Vu San San rất bất thường. Vì mối quan hệ giữa Vu San San và Tống Phi, cô ta đã tỏ thái độ ghét bỏ Hướng Nguyệt Minh kể từ lần đầu ghi hình, chứ đừng bàn đến chuyện tôn trọng nhau.
Nhưng hành vi vừa rồi, giống như cách tiền bố đối xử với hậu bối vậy.
Hướng Nguyệt Minh nghĩ nghĩ, nhưng không thể tìm ra lý do.
Cô im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Hay cô ta có quan hệ gì đó với chị Nhan Nhan và anh Trần?”
Tiểu Hi “à” một tiếng: “Em chưa từng nghe qua.”
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, không quan tâm: “Tí nữa chị sẽ hỏi chị Nhan Nhan.”
“Chẳng lẽ cô ta biết chị và chị Nhan Nhan là bạn tốt, không dám đắc tội sao?”
Hướng Nguyệt Minh: “…Có thể.”
Nhưng cô cũng cảm thấy Vu San San không phải là loại người sợ làm mất lòng người khác.
Hướng Nguyệt Minh không nghĩ nữa, trả lời tin nhắn của Nhan Thu Chỉ và đi đến bãi đậu xe bên ngoài.
Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam không đợi chương trình kết thúc mà đã rời đi và đến quán bar trước. Cô ấy sắp xếp người đón cô ở bên ngoài.
Theo biển số xe mà cô ấy đưa, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy một siêu xe sang trọng màu đen cách đó không xa.
Cô đi qua đó, quay đầu nhìn Tiểu Hi: “Chị kêu tài xế đưa em về trước, chị đến quán bar.”
Tiểu Hi trông mong nhìn cô: “Không cần em đi theo sao?”
Hướng Nguyệt Minh dở khóc dở cười: “Không không không, chị sẽ không gặp chuyện gì đâu.”
Tiểu Hi lắc đầu, gặng hỏi: “Chị Nhan Nhan bảo ai tới đón chị vậy?”
“Có lẽ là tài xế của chị ấy.”
Tiểu Hi gật đầu: “Vậy thì để em xem tài xế có đáng tin không, nếu là người lạ mặt thì em đưa chị đi.”
Hướng Nguyệt Minh: “Được.”
Khi nói chuyện, hai người họ đã đến gần chiếc xe.
Hướng Nguyệt Minh giơ tay gõ cửa kính xe, cúi người cười nói: “Xin chào, tôi là—”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở ghế lái, cô thu lại nửa câu còn lại chưa nói xong.
Tiểu Hi nhìn thấy anh, ngay lập tức nói: “Chào buổi tối, Trình tổng, tôi giao chị gái tôi cho ngài, tôi về nhà trước đây.”
Cô ấy hét lên: “Chị đi chơi vui vẻ nha! Ngày mai nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Nhìn bóng lưng của Tiểu Hi chạy trối chết, Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời.
Cô mở cửa phụ lái rồi ngồi lên, quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen bên cạnh: “Sao anh lại đón em?”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Em không muốn anh đón à?”
“…Không phải.” Hướng Nguyệt Minh không nói nên lời: “Sao chị Nhan Nhan lại kêu anh đến?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, rũ mắt xuống nói: “Vừa lúc anh đang rảnh, Nhan Thu Chỉ nhờ anh làm tài xế.”
Hướng Nguyệt Minh nhướng mày: “Chỉ vậy mà anh liền đáp ứng?”
Trình Trạm nhìn cô: “Em nghĩ sao?”
Đối mặt với đôi đồng tử sâu thẳm của anh, Hướng Nguyệt Minh mím môi dưới, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh rất biết nghe lời đấy.”
Trình Trạm không giải thích.
Đêm nay thật đẹp.
Hướng Nguyệt Minh nhìn phong cảnh bên ngoài, hạ kính xe xuống, để gió trời ùa vào, cảm nhận được bầu không khí thoải mái dễ chịu.
Cô liếc nhìn thời gian, trầm giọng hỏi: “Còn bao lâu nữa mới tới nơi?”
“Hơn nửa giờ.”
Hướng Nguyệt Minh bị gió thổi đến buồn ngủ, ngáp một cái nói: “Vậy em ngủ một chút, lát nữa anh gọi em nhé.”
Trình Trạm dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Nằm ở phía sau nhé?”
Hướng Nguyệt Minh liếc anh một cái: “Không cần, em hạ ghế xuống là được.”
“Có một chiếc áo khoác ở phía sau.”
“Ừm.”
Hướng Nguyệt Minh nói ngủ là ngủ liền, không một chút chần chừ.
Cô để cửa kính xe mở một nửa, nằm nửa người trên ghế, đắp bộ vest trong xe của Trình Trạm lên người, nhưng cô không thấy nóng.
Mấy ngày nay tập khiêu vũ, về cơ bản Hướng Nguyệt Minh không ngủ đủ giấc.
Cô nhắm mắt lại, hương thơm từ áo của anh quanh quẩn bên chóp mũi, khiến cô vô thức muốn ôm vào lòng, cảm thấy ấm áp.
Hướng Nguyệt Minh ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vô thức chìm vào giấc ngủ.
Trình Trạm quay đầu nhìn người bên cạnh, lông mày và đôi mắt dịu đi một chút.
Anh tắt nhạc đi, trong xe yên tĩnh hơn rất nhiều.
Vừa đến cửa quán bar, anh đã nghe thấy tiếng hát đinh tai nhức óc từ bên trong.
Trình Trạm nhìn Hướng Nguyệt Minh vẫn đang ngủ say, cau mày nhìn, đóng cửa kính xe.
–
Trong quán bar, Nhan Thu Chỉ nhìn đồng hồ, thúc giục Trần Lục Nam gọi điện cho Trình Trạm.
Cô ấy lẩm bẩm: “Đã một tiếng rồi, sao họ vẫn chưa đến?”
Trần Lục Nam: “Có thể tắc đường.”
Nhan Thu Chỉ hơi đảo mắt: “Nửa đêm tắc đường gì cơ chứ?”
Cô ấy nhỏ giọng hừ hừ: “Tiểu Nguyệt Nhi xinh đẹp như vậy, chắc chắn Trình Trạm đã đưa cô ấy về nhà. Cậu ta thật cầm thú.”
Trần Lục Nam nghẹn lại, bày tỏ sự khâm phục trước suy nghĩ của vợ.
Anh xoa đầu cô: “Lát nữa đừng biểu hiện quá rõ ràng, anh đi gọi điện thoại cho cậu ta.”
Nhan Thu Chỉ lười biếng trả lời: “Em biết rồi.”
Cô dựa vào bàn, nói: “Trình Trạm nên dứt khoát giới thiệu Tiểu Nguyệt Nhi với chúng ta. Em không tin việc cậu ta giới thiệu Tiểu Nguyệt Nhi sẽ khiến cô ấy tức giận.”
Trần Lục Nam không trả lời.
Chuyện tình cảm, không ai có thể xen vào. Rốt cuộc, chỉ có người trong cuộc mới biết rõ nhất.
“Alo.”
Trình Trạm mở cửa xe: “Sao vậy?”
Trần Lục Nam: “…Vợ tôi bây giờ nghi ngờ cậu đã bỏ trốn cùng bạn thân của cô ấy, sao cậu còn chưa đến?”
Trình Trạm dựa vào xe, vắt chéo hai chân, lười biếng nói: “Cô ấy ngủ rồi.”
“…”
Trần Lục Nam: “Ở nhà hay trong xe?”
Trình Trạm không muốn trả lời loại vấn đề này, anh lạnh lùng nói: “Cậu cảm thấy ở đâu?”
Trần Lục Nam cười khẽ: “Được, vậy chúng tôi chơi một mình.”
Trình Trạm: “Ừ.”
Anh vừa cúp máy, cửa bên lái phụ bị đẩy ra.
Trình Trạm ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em tỉnh rồi?”
“Vâng.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt, chậm rãi nói: “Sao anh không gọi em dậy?”
Trình Trạm hai tay đút túi đi lên trước: “Không gấp.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Hai người lần lượt vào quán bar, nơi này không lo bị chụp ảnh, là quán bar của người bạn tốt của Trình Trạm, an ninh và tính bảo mật đều rất tốt.
Sau khi bước vào, Hướng Nguyệt Minh được anh dẫn lên căn phòng trên tầng.
Trước khi vào cửa, Hướng Nguyệt Minh quay đầu nhìn anh: “Anh vào trước đi.”
Trình Trạm: “Là sao?”
Hướng Nguyệt Minh mím môi, nhỏ giọng giải thích: “Chúng ta cùng nhau đi vào, trông quá mức thân mật.”
“…”
Trình Trạm nhìn cô với ánh mắt sáng quắc: “Em chắc chứ?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu.
Trình Trạm khẽ hừ một tiếng, mở cửa bước vào.
Nhìn theo bóng lưng của anh, Hướng Nguyệt Minh chột dạ sờ chóp mũi.
Cô làm gì sai sao?
Hướng Nguyệt Minh cụp mắt đứng chờ một lúc rồi mới mở cửa đi vào.
Vừa vào trong, Nhan Thu Chỉ nhiệt tình kéo cô ngồi ở bên cạnh: “Em đói bụng không?”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Có chút ạ.”
“Em muốn ăn gì đều có thể lấy.”
Hướng Nguyệt Minh cong môi mỉm cười: “Chị giới thiệu vài món đi?”
“Trong quán bar á?” Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn cô.
“Vâng.”
Nhan Thu Chỉ đảo mắt nhìn Trình Trạm: “Trình tổng, giới thiệu vài món ăn đặc biệt trong quán bar đi.”
Trình Trạm đang không vui ngồi cạnh Trần Lục Nam.
Anh nhướng mắt, nhàn nhạt nói: “Không có món gì đặc biệt hết.”
Nhan Thu Chỉ: “…”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Lời vừa dứt, bên ngoài truyền đến một âm thanh xa lạ của một người đàn ông.
Khương Thần đẩy cửa đi vào, hét lên: “Sao lại không có món nào đặc biệt? Trình Trạm, cậu coi thường quán bar của tôi sao?”
Anh ấy mắng Trình Trạm rồi quay đầu nhìn Hướng Nguyệt Minh: “Xin chào, tôi là Khương Thần.”
“Xin chào ông chủ Khương.”
Hướng Nguyệt Minh đứng dậy, bắt tay với anh ấy.
Trình Trạm liếc nhìn hai đang nắm tay, cười lạnh.
Khương Thần không nhìn thấy nụ cười kia, anh nở nụ cười rất nhiệt tình với Hướng Nguyệt Minh: “Cô Hướng thích ăn cái gì?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng vài giây, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Thật ra tôi ăn gì cũng được.”
“Cô muốn ăn thịt nướng hay lẩu?”
“Hả?” Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc: “Ở đây ăn lẩu được sao?”
Khương Thần xua tay: “Chỉ cần cô Hướng muốn ăn, đừng nói là lẩu, tôi có thể nướng cho cô một con dê nướng nguyên con.”
Hướng Nguyệt Minh được quan tâm mà tổ ra lo sợ, khẽ chớp mắt nói: “Vậy nướng nguyên con dê đi.”
Khương Thần nghẹn lại.
Anh chỉ tùy tiện phóng đại một chút thôi.
Nhan Thu Chỉ nhìn biểu cảm của Khương Thần, bật cười: “Mau lên, mau lên, Khương Thần mang thịt dê nướng nguyên con lên đây.”
Trình Trạm thậm chí còn chậm rãi thêm mắm thêm muối: “Ông chủ Khương, hai giờ nữa có thể mang lên được không?”
Khương Thần: “…”
Anh ấy nhìn Hướng Nguyệt Minh, không thể không nói: “Cô Hướng xinh đẹp như vậy, sao nỡ làm khó người khác như Nhan Nhan.”
Nhan Thu Chỉ nhướng mày, khoác vai Hướng Nguyệt Minh nói: “Cái này gọi là vật họp theo loài, hiểu không?”
Cô chỉ vào ba người đàn ông: “Giống như mấy người vậy.”
Trần Lục Nam lập tức phủi sạch quan hệ với Khương Thần: “Anh không có, anh không giống bọn họ.”
Trình Trạm: “Tôi cũng không phải.”
Khương Thần bày ra bộ mặt bi thương.
Hướng Nguyệt Minh nhìn họ đấu võ mồm, trêu chọc nhau, cảm thấy hâm mộ vô cùng. Cô biết Trần Lục Nam và Khương Thần là bạn thân của Trình Trạm, quen nhau đã lâu, nhưng cô chưa bao giờ cùng Trình Trạm đi ăn tối với họ, cô không biết bầu không khí giữa họ là như thế này.
Nhìn vẻ mặt thoải mái của Trình Trạm, cô có chút hâm mộ, nhưng cũng có chút chua xót.
Ở bên Trình Trạm hơn một năm, dường như cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Hướng Nguyệt Minh biết chính cô là người có vấn đề.
Nhưng bản thân cô không thể để lộ quan hệ với Trình Trạm ra bên ngoài, làm sao mà cô dám tiếp xúc với bạn bè của anh.
Cô thầm nghĩ, không một tiếng đọng, cụp mắt, lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Tranh cãi một hồi, Trình Trạm nhàn nhạt đề nghị: “Ăn cá đi.”
“Cá gì?”
Trình Trạm suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hấp, còn lại cậu có thể làm theo ý mình.”
Khương Thần gật đầu: “Cô Hướng có ăn kiêng gì không?”
“Không có.” Hướng Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Cái gì tôi cũng ăn được.”
“Được rồi.”
Khương Thần ra ngoài phân phó người mang đồ tới, khi quay lại, phục vụ đã bưng lên cho bọn họ rất nhiều rượu đủ màu sắc.
Hướng Nguyệt Minh rất tò mò, cô liếc nhìn vài cái, sau đó quay đầu lại thì thầm với Nhan Thu Chỉ: “Cái nào uống ngon hơn vậy chị?”
“Tửu lượng của em như nào?” Nhan Thu Chỉ nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh gật đầu: “Một ly vẫn không say.”
“Được rồi.” Nhan Thu Chỉ chỉ: “Cái này có độ thấp hơn, cái này cao hơn một chút, nhưng nó rất ngon.”
Nói rồi, Nhan Thu Chỉ bắt đầu rót rượu cho cô.
Trần Lục Nam liếc nhìn cô ấy, nhưng không ngăn cản.
–
Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, hình ảnh ấm áp tuyệt đẹp.
“Sắp tới em có kế hoạch gì?”
“Em đang nhận một vai trong phim của đạo diễn Du.”
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Phim học đường à?”
“Vâng.” Hướng Nguyệt Minh nhìn cô ấy: “Chị cũng biết sao?”
Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Ừm, chị cũng đã nghe qua.”
Hướng Nguyệt Minh hiểu, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Trong giới này, đặc biệt là thân phận của Nhan Thu Chỉ, việc biết mấy việc vụn vặt này là điều bình thường.
Cô nhấp từng ngụm nhỏ rượu, đợi đến lúc bữa khuya được dọn ra, Hướng Nguyệt Minh bắt đầu ăn. Mấy ngày nay cô ăn không ngon, cũng không lo tăng cân.
Đang ăn, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nói: “Trình Trạm, chúng ta đổi chỗ đi.”
Trình Trạm ngước mắt lên, Hướng Nguyệt Minh cũng ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: “Tôi muốn ăn món trước mặt cậu.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, đứng dậy đổi chỗ cho cô ấy.
Hướng Nguyệt Minh sửng sốt một lúc, trong lúc nhất thời vẫn chưa hề cảm thấy có gì đó không ổn.
Trình Trạm ngồi cạnh cô, hơi thở bức người.
Hướng Nguyệt Minh từ khóe mắt liếc nhìn anh, sặt mặt của người đàn ông u ám, trông không vui lắm. Nghĩ một chút, cô lén gãi đùi anh dưới gầm bàn để thu hút sự chú ý của anh.
Trình Trạm lạnh lùng nhìn cô.
Hướng Nguyệt Minh cũng không bực bội, cô biết tại sao Trình Trạm không vui. Đơn giả là tránh sự nghi ngờ vừa rồi. Cô suy nghĩ một chút, được một tấc lại muốn tiến lên một thước viết lên đùi anh, từng nét một viết ra yêu cầu của mình.
Trình Trạm không biết có cảm thấy hay không, nói chung, khi Hướng Nguyệt Minh viết xong, anh không thèm phản ứng lại.
Hướng Nguyệt Minh nghiêng đầu nhìn anh, tay càng giơ lên, còn chưa chạm tới người Trình Trạm, đã bị anh nắm lấy.
Lòng bàn tay anh ấm áp, anh dùng sức nhéo ngón tay cô, nguồn nhiệt từ bên cạnh truyền đến khiến cô cảm thấy ấm áp.
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt với anh.
Trình Trạm dừng lại, hai người đan mười ngón tay vào với nhau, anh thấp giọng cảnh cáo: “Đừng nghịch lung tung.”
“Anh nhặt xương cá giúp em đi.”
Trình Trạm: “…Em không sợ bị nhìn thấy sao?”
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, liếc nhìn hai người ở phía bên kia: “Bọn họ sẽ không chú ý đến chúng ta.”
Kỳ thực, Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ lúc này đang túm tụm bên nhau, cúi đầu nói to nói nhỏ, sự chú ý của họ hoàn toàn không đổ dồn về phía đối diện.
Trình Trạm nhìn cô, rồi buông tay cô ra.
Anh lấy một cái bát sạch, cụp mắt xuống gắp mấy miếng cá ngon bỏ vào đó.
Hướng Nguyệt Minh ngắm một lúc lâu rồi mới miễn cưỡng rời mắt đi.
Cô giơ tay lên, theo bản năng muốn đi lấy rượu, nhưng giọng nói của một người đàn ông từ bên cạnh truyền đến: “Đừng uống nhiều.”
“Ngày mai em không làm việc.”
Trình Trạm nhìn cô: “Em uống say rồi sẽ lên cơn.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô liếc xéo anh, có chút không tin: “Anh chắc chứ?”
“Ừ.” Trình Trạm bưng bát cá đã lọc xương tới trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Chắc chắn.”
Hướng Nguyệt Minh không thể biết liệu anh đang nói thật hay nói dối.
Cô chưa bao giờ say trước mặt người khác, điều duy nhất là lần hợp tác lúc trước, cô đã say đến nỗi nôn mửa. Khi cô ở nhà một mình đêm đó, không ai biết cô uống say có phát điên hay không. Ký ức duy nhất của Hướng Nguyệt Minh về bản thân là cô đã nôn gần như cả đêm.
Cô nghĩ, trong trường hợp đó, dù có muốn nổi điên với rượu cũng không được.
Nghĩ đến đây, cô rút tay lại.
Trong mắt Trình Trạm hiện lên một tia ý cười, yết hầu của anh khẽ lăn, gian nan nói: “Yên tâm ăn đi.”
“Ồ.”
Ăn xong, Hướng Nguyệt Minh và Nhan Thu Chỉ xuống lầu một nhảy Disco. Cuối cùng, cô vẫn không kìm được mà uống vài ly rượu.
Khi Trình Trạm lôi cô khỏi quán bar, Hướng Nguyệt Minh ôm eo anh mà lẩm bẩm: “Anh trai, người anh thơm quá.”
Cô dụi dụi vào người anh, không muốn đi về phía trước.
Cơ thể Trình Trạm cứng đờ lại, cảm nhận sự mềm mại từ thân thể của cô.
Anh khẽ lăn yết hầu của mình, nghiến răng: “Hướng Nguyệt Minh!”
“Dạ?”
Hướng Nguyệt Minh mở một đôi mắt ướt át nhìn anh, chớp chớp đôi mắt to: “Làm sao vậy?”
Trình Trạm hít sâu một hơi, kéo áo khoác lên, che đầu cô: “Im lặng, đừng lộn xộn.”
Hướng Nguyệt Minh chớp mắt: “Em không thích.”
Cô cự tuyệt: “Em muốn lộn xộn cơ.”
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu hôn lên cằm Trình Trạm, sau đó vươn đầu lưỡi li3m li3m khóe môi anh, cười ngây ngô: “Mềm thật đó.”
“…”
Trình Trạm nhắm mắt lại, kìm nén phản ứng của cơ thể.
“Em đừng có mà hối hận.”
Hướng Nguyệt Minh ngơ ngác nhìn anh, không biết anh đang nói cái gì.
Cô dựa vào lòng Trình Trạm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật thoải mái.”
Trình Trạm: “…”
Anh dùng sức véo mạnh má cô, nghiến răng nói: “Tỉnh táo lại.”
Hướng Nguyệt Minh: “Trình Trạm.”
Trình Trạm không trả lời, trực tiếp bế cô lên theo kiểu công chúa đi đến chỗ đậu xe.
Hướng Nguyệt Minh ngửi được mùi thơm dễ chịu trên người anh, nhẹ giọng nói: “Anh không thích em sao?”
Cách đó không xa, một chiếc ô tô đang bấm còi inh ỏi, át đi giọng nói của Hướng Nguyệt Minh.
Trình Trạm không nghe rõ, anh liếc nhìn người say trong lòng, bình tĩnh nói: “Em vừa nói gì vậy?”
Hướng Nguyệt Minh ôm cổ anh, vùi đầu cọ cọ vào cổ anh, lông mi run rẩy: “Anh có thích em không?”
Trình Trạm dừng lại: “Em cảm thấy sao?”
“Không thể nào.” Hướng Nguyệt Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng, rất nhiều tòa nhà và người xuất hiện trước mặt cô, xoay tròn trước mặt cô.
Cô nhắm mắt lại, khẽ nói: “Nếu anh nói có, tại sao em lại không cảm nhận được?”
Mấy từ cuối cùng, giấu trong môi và răng, như nói mớ, rất khó nghe.
Trình Trạm bế cô lên xe.
Tài xế quay đầu nhìn lại: “Trình tổng, giờ về nhà sao?”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhàn nhạt nói: “Lái chậm một chút.”
“Vâng.”
Trình Trạm thu hồi tầm mắt, nhìn người đang nằm trong lòng mình, đưa tay quệt vết son trên khóe môi cô.
Anh không kiêng dè tài xế ngồi ở phía trước, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, giọng điệu vừa nuông chiều vừa bất lực.
“Đồ vô lương tâm.”
Hướng Nguyệt Minh nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy tiếng nói của anh, liền cọ cọ vào cánh tay anh, lẩm bẩm nói: “Cái gì cơ?”
Trình Trạm hôn vành tai cô, nói một chữ.
“Có.”