Phòng khách rơi vào yên tĩnh, thiết kế của ngôi nhà khá tốt. Một bên là ban công thoáng đãng, ánh nắng ấm áp của buổi sớm ban mai chiếu vào khiến phòng khách trở nên sáng sủa và ấm áp.
Hướng Nguyệt Minh dừng lại một lúc, cô nhặt tờ giấy ghi chú lên.
Vẫn là nét chữ quen thuộc ấy.
Hai câu đơn giản, ý là bảo cô ăn sáng trước rồi hẵng đến công ty tập khiêu vũ, còn anh đến công ty trước.
Hướng Nguyệt Minh cọ ngón tay qua từ “Trình Trạm”, rồi mới nhìn xuống bữa sáng trên bàn.
Là món hoành thánh và sữa đậu nành yêu thích của cô. Cô đưa tay ra sờ, vẫn còn nóng hổi.
Đã lâu lắm rồi cô không về nhà, trong tủ lạnh chẳng có gì cả.
Hôm qua, Hướng Nguyệt Minh đã đến siêu thị để mua hai chiếc bánh mì và một vài chai sữa, mấy món mà cô định ăn vào sáng nay.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của hoành thánh, bụng Hướng Nguyệt Minh đói réo ùng ục, quả thực cô rất thèm.
Cô đang rối rắm thì Trình Trạm gọi đến.
“Dậy chưa?” Giọng của Trình Trạm trầm thấp khàn khàn.
Hướng Nguyệt Minh “ừm” một tiếng, ngón tay xoay thành những vòng tròn nhỏ trên mặt bàn, đây là hành động khi cô lúng túng.
Trình Trạm dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.”
Trình Trạm: “Ăn đi.”
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi.
Trình Trạm nhẹ nhàng nói: “Tôi đã lấy bánh mà tối qua em mua rồi.”
“?”
Hướng Nguyệt Minh hoang mang, mở to mắt đi về phía tủ lạnh: “Anh nói cái gì?”
Trình Trạm: “Sáng nay tôi ăn nó. Bánh mì không có chất dinh dưỡng. Dì Hứa đặc biệt chuẩn bị hoành thánh cho em, em sẽ không nỡ phụ lòng tốt của dì ấy phải không?”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Trong nháy mắt, những lời cô muốn nói đều bị Trình Trạm chặn họng, cô không còn gì để phản bác.
Cô nhìn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng, lời nói đến mấy lần bên miệng vẫn nhịn xuống.
“Anh ấu trĩ thật đấy.”
Trình Trạm nhướng mày, lật giở tài liệu trong tay: “Nếu em nghĩ là ấu trĩ, thì chính là ấu trĩ.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lời: “Trình Trạm!”
Trình Trạm cười khẽ, biết cô thực sự tức giận. Anh suy nghĩ một chút, sau đó thì thầm: “Nghiêm túc, ăn xong thì đi khiêu vũ.”
Anh nói: “Không cần em đồng ý, tôi đã đổi tài xế cho em rồi.”
Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình: “Tại sao?”
Trình Trạm: “Tôi không phát hiện điều gì đặc biệt ở phía camera. Tôi không chắc đó là ảo giác của em hay cái gì. Tốt hơn hết là tìm một người có kinh nghiệm và đáng tin cậy hơn.”
Đề phòng Hướng Nguyệt Minh từ chối, Trình Trạm không chút do dự nói: “Đây là sắp xếp của công ty.”
“…”
Lời này vừa nói ra, Hướng Nguyệt Minh thực sự không có lý do gì để từ chối.
Cô rũ mắt xuống, đáp: “Vậy nghe theo sắp xếp của Trình tổng.”
Trình Trạm “ừm” một tiếng, nhắc nhở: “Ăn xong rồi hẵng đến công ty, có vấn đề gì thì gọi cho tôi.”
Hướng Nguyệt Minh không lên tiếng.
Cúp điện thoại, Hướng Nguyệt Minh ăn sáng xong rồi mới đến công ty để tập khiêu vũ.
Buổi chiều diễn tập, cô có thể đến công ty tập nhảy trước.
Đến cổng khu chung cư, Hướng Nguyệt Minh nhìn thấy tài xế mới của cô.
Người lái xe trước đó là một ông chú 40 tuổi, rất tốt bụng và ít nói, Hướng Nguyệt Minh đã khá quen với điều đó.
Mà hiện tại … Cô liếc nhìn cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông, đột nhiên tò mò Trình Trạm đã tìm ông ấy ở đâu.
“Cô Hướng, tôi là tài xế mới của cô, tên là Quách Văn Thạch, cô cứ gọi tôi là Cục Đá.”
Hướng Nguyệt Minh gật đầu, tò mò nhìn ông: “Trước đây chú là vệ sĩ của Trình Trạm đúng không ạ?”
Quách Văn Thạch gật đầu: “Đúng vậy.”
Hướng Nguyệt Minh cười: “Khó trách.” Cô áy náy nói: “Thật xin lỗi vì để chú chịu thiệt thòi tới làm tài xế cho cháu.”
Quách Văn Thạch trịnh trọng nói: “Phục vụ cho Trình tổng và cô Hướng đều giống nhau cả.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô liếc nhìn Quách Văn Thạch, mỉm cười: “Cháu cảm ơn.”
Lên xe, Tiểu Hi bắt chuyện với Quách Văn Thạch trước.
Sau đó, Hướng Nguyệt Minh mới biết Quách Văn Thạch trước đây từng là một quân nhân, nhưng ông đã nghỉ hưu và gia nhập một công ty vệ sĩ. Sau đó, ông được chọn làm vệ sĩ của Trình Trạm.
Nhưng ông rất ít khi xuất hiện, những vệ sĩ này thường chỉ xuất hiện trước mặt Trình Trạm cùng những người khác trong trường hợp khẩn cấp.
Ông đã làm vệ sĩ cho Trình Trạm rất lâu rồi.
Hướng Nguyệt Minh lắng nghe, nghĩ ngợi hàng trăm lần.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ đã hiểu ý của Trình Trạm.
Nhưng cô không hỏi.
Đến công ty, Hướng Nguyệt Minh vứt những chuyện vặt vãnh này ra sau lưng, tập trung vào khiêu vũ.
Dù sao cô cũng không cần câu trả lời gấp như vậy. Nhưng Hướng Nguyệt Minh muốn biết rốt cuộc tối hôm qua cô gặp ảo giác không.
–
Sáng nay Trình Trạm gọi điện cho dì Hứa, bảo dì làm bữa sáng và gửi cho Hướng Nguyệt Minh.
Làm xong, Trình Trạm rời đi và đi thẳng đến công ty.
Sau khi rửa sạch mặt mũi, Đinh Thuyên đến báo cáo tình hình.
“Trình tổng, Trương Cục nói đêm qua đoạn đường đó không có gì bất thường cả.”
Trình Trạm ngước mắt lên: “Cậu chắc chứ?”
“Vâng.”
Đinh Thuyên nói: ” Trương Cục còn đích thân kiểm tra giám sát, anh ấy nói rằng khi cô ấy đi bộ, những người đi bộ phía sau cô ấy đều bình thường, không có gì khác lạ.”
Trình Trạm nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có video giám sát sao?”
Đinh Thuyên đưa điện thoại ra: “Anh ấy có gửi video cho tôi.”
Trình Trạm tiếp nhận, nói: “Mời Trương Cục ăn một bữa cơm.”
Đinh Thuyên “vâng” một tiếng.
Trình Trạm kiểm tra camera giám sát được gửi đến, không tìm thấy điều gì khả nghi.
Trong lúc nhất thời, anh không chắc đó có phải là ảo giác của Hướng Nguyệt Minh hay không.
Trình Trạm xem đi xem lại nhiều lần, nhưng vẫn không thấy có vấn đề gì.
Anh chỉ có thể dặn dò Quách Văn Thạch là hãy chú ý nhiều hơn đến những người xung quanh Hướng Nguyệt Minh và đi theo cô mọi lúc mọi nơi.
Sau một buổi sáng bận rộn, buổi trưa văn phòng của Trình Trạm chào đón một vị khách không mời mà đến.
Triệu Minh Hủy xuất hiện tại văn phòng của anh trong bộ trang phục chỉnh tề, trông nhã nhặn lại hào phóng.
Mí mắt Trình Trạm giật giật, đứng dậy đi về phía bà: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Triệu Minh Hủy đẩy kính râm ra, vẻ mặt chán ghét: “Làm sao? Mẹ đi dạo quanh đây mua sắm, không thể cùng con ăn cơm sao?”
Trình Trạm: “…Được ạ.”
Anh vô lực, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mẹ muốn ăn ở đâu?”
“Con thường ăn ở đâu?”
“Văn phòng ạ.”
Nghe điều này, Triệu Minh Hủy bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh.
Bà liếc nhìn Trình Trạm: “Gần đây con gầy đi phải không?”
“Chắc là vậy.”
Trình Trạm không nói cho bà biết về bệnh tình của mình, mà chỉ giải thích: “Con hơi bận.”
Triệu Minh Hủy “ừm” một tiếng, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Chú ý thân thể đi, bây giờ con chỉ có mỗi gương mặt này là ưa nhìn thôi.”
Trình Trạm: “…”
Cuối cùng, Trình Trạm đành phải sắp xếp lại lịch trình để dẫn bà đến trung tâm mua sắm bên cạnh ăn tối.
Ở đây có một nhà hàng mà Triệu Minh Hủy rất thích.
Sau khi tìm một chỗ ngồi, Triệu Minh Hủy nhìn thấy anh đang gửi tin nhắn, tò mò hỏi: “Đang gửi tin nhắn cho bạn gái à?”
Trình Trạm dừng tay lại, “vâng” một tiếng nhỏ.
Nghe vậy, Triệu Minh Hủy nhướng mày: “Thật sao?”
Bà cố ý đâm chọc Trình Trạm: “Sao mẹ lại nghe nói con với bạn gái chia tay rồi?”
“…”
Trình Trạm ngước mắt lên, vẻ mặt thờ ơ.
Triệu Minh Hủy đôi khi không thể hiểu con trai mình bị làm sao, luôn cảm thấy con trai mình quá lạnh lùng.
Bà dời ánh mắt đi, thấp giọng nói: “Mẹ tình cờ nghe được.”
Trình Trạm nhấp một ngụm trà, yết hầu của anh khẽ trượt: “Con không đồng ý.”
Triệu Minh Hủy thở dài: “Nói cho mẹ biết, con có đối xử tệ với con gái nhà người ta không?”
“Không có.”
Trình Trạm tự nhận anh rất tốt với Hướng Nguyệt Minh. Chẳng qua, anh muốn biết tại sao Hướng Nguyệt Minh lại muốn chia tay.
Triệu Minh Hủy nhìn anh: “Vậy tại sao con bé đòi chia tay con?”
Trình Trạm dừng lại một chút, không có ý định cho bà biết.
Triệu Minh Hủy nhìn anh với đôi mắt sáng quắc, thúc giục: “Nói cho mẹ nghe với, với tư cách là một người từng trải, mẹ có thể cho con một lời khuyên.”
Bà chỉ vào Trình Trạm, nói: “Tính cách của con quá nhàm chán. Có phải con chưa từng tỏ tình với con bé phải không?”
Trình Trạm: “…”
Triệu Minh Hủy liếc nhìn sắc mặt của anh, biết chắc bản thân đã đoán đúng.
“Vậy tại sao hai đứa lại ở bên nhau, con bé kia theo đuổi con trước à?”
Trình Trạm: “Không phải.”
“Con theo đuổi?”
“…Cũng không phải.”
Triệu Minh Hủy nghẹn lại. Bà tức giận uống hết nửa ly nước, trợn to mắt nhưng vẫn phải nhã nhặn, thấp giọng lẩm bẩm: “Dựa theo lời con nói, khó trách cô gái đó không đòi chia tay với con mới lạ.”
Bad nhìn Trình Trạm, có chút tò mò: “Trình Trạm.”
Trình Trạm nhìn bà.
Triệu Minh Hủy cười: “Nói cho mẹ biết, con có thích có gái đó không?”
Trình Trạm không trả lời.
Nhưng anh biết anh thích cô. Trước đây khi họ ở bên nhau, cảm giác không quá mạnh mẽ.
Trình Trạm không phải là người nhanh chán trong tình yêu, cũng không coi tình yêu là trò đùa.
Anh và Hướng Nguyệt Minh ban đầu không quen biết nhau, nhưng Trình Trạm biết nếu lúc đó đổi lại là một người khác đụng phải anh và nhào vào lồ ng ngực anh, anh sẽ không mềm lòng, huống chi là có xảy ra một loạt hành động sau đó.
Sau khi Trình Trạm tốt nghiệp và trở về Trung Quốc để tiếp quản công ty, không ít người tặng anh rất nhiều quà. Nhưng anh không dao động, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà bở vì Trình Trạm từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, được cha mẹ cưng chiều.
Trình Trạm mặc dù không phải là người chỉ phụ thuộc vào người khác, nhưng cũng không phải là người không biết suy nghĩ.
Anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến bản thân hối tiếc.
Ít nhất anh luôn nhớ những gì Triệu Minh Hủy đã nói với anh, phải thận trọng trong các mối quan hệ và trân trọng các cô gái.
Nếu không có cảm giác gì, không nên có những suy nghĩ không yên phận với đối phương. Mặc dù, họ có tự nguyện. Anh cũng phải biết điểm dừng của bản thân.
Duy nhất chỉ có một lần, anh thua trên người Hướng Nguyệt Minh.
Lúc đó có thể đã có men say. Hoặc có thể là vì mùi thơm dễ chịu trên người cô, hoặc có thể là vì lần đầu tiên gặp mặt đêm hôm đó.
Trình Trạm có ấn tượng sâu sắc về cô, hàng lông mày và đôi mắt của cô vô thức hiện ra trước mắt anh.
Lúc ấy Trình Trạm nghĩ những người khác đều không xứng với Hướng Nguyệt Minh, nhưng giới giải trí quá phức tạp, vì vậy anh đành phải tự mình che chở cô.
Dù sao, anh không ghét Hướng Nguyệt Minh.
Sau khi ở bên nhau, lúc đầu Hướng Nguyệt Minh còn biết kiềm chế.
Nhưng Trình Trạm biết cô chỉ giả vờ. Cô chính là muốn thách thức giới hạn của anh, Trình Trạm lúc đầu còn thấy thú vị. Nhưng sau đó, lại biến thành một sự nuông chiều trong tiềm thức.
Anh thậm chí còn cảm thấy nếu Hướng Nguyệt Minh có thể làm nhiều một chút, anh cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Anh thích cô hoạt bát, thỉnh thoảng gây rắc rối cho anh, thích cô làm nũng, thích bộ dáng giận dỗi của cô.
Ra vẻ nhưng không giả tạo. Không giở trò đâm sau lưng, nghĩ cái gì đều nói thẳng ra, không cần anh đoán già đoán non, thật sự rất thoải mái.
Cũng vì điều này, Trình Trạm không cảm thấy căng thẳng.
Anh ở chung với Hướng Nguyệt Minh so với người khác thì vui hơn nhiều. Anh tự cho rằng hai người họ sẽ tiếp tục như thế này mãi mãi.
Mãi cho đến khi Hướng Nguyệt Minh đề nghị chia tay Trình Trạm mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Anh không thể bỏ qua cảm giác chua xót và ngột ngạt khi cô nhắc đến việc chia tay. Điều này cũng khiến Trình Trạm nhận ra có lẽ Hướng Nguyệt Minh chưa bao giờ có ý định tiếp tục muốn bên cạnh anh đến suốt đời.
Anh cũng ý thức được anh quen với Hướng Nguyệt Minh không chỉ vì anh không ghét cô, cũng không phải vì cô không giả tạo như người khác.
Chắc là, bởi vì thích.
Suy nghĩ ấy vẫn luôn được anh cất giấu trong lòng, đây là lần đầu Trình Trạm đối mặt với điều này. Anh đối với Hướng Nguyệt Minh không đơn giản chỉ là động lòng.
Triệu Minh Hủy quan sát anh một lúc lâu, nói thẳng: “Nếu con thích cô gái ấy, hãy nói với người ta.”
Trình Trạm thấp giọng đáp lại.
Triệu Minh Huỷ chống cằm, muốn cười một chút. Với bà, Trình Trạm luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Mặc dù tính tình có chút lạnh lùng, nhưng Triệu Minh Hủy chưa bao giờ phải lo lắng cho anh từ nhỏ đến lớn.
Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Trình Trạm.
Bà hắng giọng, cố gắng không làm quá lên.
“Còn nữa, con gái người ta cũng muốn được theo đuổi.” Bà nhìn Trình Trạm: “Con có biết theo đuổi không?”
Trình Trạm liếc bà một cái: “Mẹ, con không ngốc như vậy.”
“Con không ngốc, nhưng con và ba con giống nhau, sĩ diện lại còn khờ khạo.” Triệu Minh Hủy khẽ hừ một tiếng: “Đôi khi rất dễ nhận thua và nhượng bộ.”
Trình Trạm phớt lờ bà, cúi đầu ăn cơm.
Triệu Minh Hủy càng nói, càng hào hứng: “Ngoài ra, hãy tặng cho con bé ấy mấy món quà phù hợp, chẳng hạn như túi xách, quần áo, trang sức, nếu có thể, hãy đưa đi xem phim, ngắm sao, cắm trại gì đó. Đối với con gái, tất cả đều muốn sự lãng mạn…”
Bà không quan tâm Trình Trạm có nghe hay không, bà chỉ nói tất cả những cách thức theo đuổi bắt mà bà đã thấy trên mạng.
Nói xong, Triệu Minh Hủy khát khô cổ họng.
Trình Trạm không còn cách nào khác đành đến quầy b án nước, mua cho mẹ ly trà chanh để giải khát.
–
Ăn tối xong, mẹ Triệu bắt Trình Trạm dẫn đi mua sắm quanh trung tâm thương mại.
“Bạn gái con thích mẫu túi như thế nào?”
Trình Trạm liếc nhìn xung quanh, không nói gì.
Triệu Minh Hủy nhìn anh, đẩy cánh tay của anh: “Trình Trạm, chuyện này con cũng không biết sao?”
“Không phải.”
Trình Trạm dừng lại, nghĩ đến phản ứng của Hướng Nguyệt Minh trước đó, cô đều tỏ vẻ vui mừng khi được anh tặng quà. Cô không đặc biệt thích một cái gì cả, cô thích tất cả.
Nhưng khi chia tay, cô không mang theo bất cứ thứ gì.
Triệu Minh Hủy nhìn anh, lắc đầu: “Trình Trạm, bạn gái của con có thể chịu đựng con nửa năm là quá giỏi. Có thằng bạn trai như con còn kém cỏi hơn bố con.”
Trình Trạm: “…”
Buổi chiều hôm đó, Trình Trạm Kém Cỏi xuất hiện tại địa điểm ghi hình chương trình Vũ Đạo Nhân Sinh.
Trình Trạm bí mật đến dây, Đinh Thuyên khúm núm che đậy cho anh, anh ấy sẽ không để Trình trạm bị lộ hành tung.
Hướng Nguyệt Minh đến địa điểm ghi hình vào buổi chiều, bắt đầu buổi diễn tập.
Lúc chạng vạng, vì buổi tối phải khiêu vũ, nên cô không ăn gì mà chỉ đứng một bên yên lặng uống nước.
Hướng Nguyệt Minh nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của Tiểu Hi, cảm thấy hơi thèm.
“Chị đang đói lắm đây.”
Tiểu Hi nhìn cô: “Chị, chị muốn ăn chút gì không?”
Hướng Nguyệt Minh rối rắm vài giây, sau đó lắc đầu: “Quên đi, váy hôm nay là đồ bó sát, nếu ăn thì bụng sẽ lồi ra.”
Tiểu Hi: “…Chị nói đúng.”
Cô nàng nghĩ tới áo khoác của Hướng Nguyệt Minh, tò mò hỏi: “Có áo choàng che rồi, ăn một bữa cơm sẽ lồi ra ạ?”
Hướng Nguyệt Minh nhìn thẳng vào mắt cô nàng: “Ăn nhiều đương nhiên sẽ có.”
Cô dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi, bộ dáng lười biếng: “Buổi tối kết thúc, chị sẽ đi ăn lẩu.”
Tiểu Hi nhìn cô một cái: “Chị không sợ lúc quay về đạo diễn Du mắng sao chị sao?”
“Không sợ.”
Hướng Nguyệt Minh thẳng thắn nói: “Ăn một chút nên không sợ.”
Tiểu Hi không nói nên lời.
Hướng Nguyệt Minh chán nản chờ đợi, cô không có việc gì để làm nên cô lướt weibo một lúc rồi chuyển sang vòng bạn bè.
Mãi cũng không tìm thấy cái gì thú vị.
Hôm nay Hướng Nguyệt Minh vẫn nhảy hiện đại.
Mặc chiếc váy ngắn bó sát màu đen, lộ ra những đường cong cơ thể khiến người ta không thể rời mắt.
Lúc cô múa còn khiến người khác chìm đắm hơn. Nhất cử nhất động đều có sức hút.
Trình Trạm ở dưới khán đài, nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô.
Ngay cả khi mệt mỏi, sự nhiệt tình và niềm đam mê với khiêu vũ của Hướng Nguyệt Minh sẽ không bao giờ phai nhạt.
Hướng Nguyệt Minh chỉ nhìn thấy người đàn ông ở khán đài khi cô bước lên sân khấu, cô giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị một giọng nói khác kéo về hiện thực.
Đi ra từ lối ra, Hướng Nguyệt Minh nhìn người đang đợi mình: “Em có nhìn thấy người quen không?”
Tiểu Hi “A” một tiếng, rất tò mò: “Người quen nào cơ?”
Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, sau đó lắc đầu: “Không có gì.”
Cô không biết tại sao Trình Trạm lại đến, mặc dù trong lòng cô cũng có suy đoán nhưng cũng không dám chắc.
Hướng Nguyệt Minh trở lại phòng nghỉ, vừa mới bước vào, Trình Trạm liền gọi đến.
“Alo.”
“Khi nào kết thúc?”
Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình: “Làm sao?”
Trình Trạm nhàn nhạt nói: “Tôi ở cửa chờ em.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lời, từ chối không chút do dự: “Trình tổng, tôi không cần anh đợi.”
Trình Trạm: “Tôi ở bãi đậu xe, đi ra thì nói với tôi một tiếng, tôi bảo Quách Văn Thạch về rồi.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô nhắm mắt lại, thấp giọng nói “Anh có ý gì?”
Trình Trạm im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói: “Gặp mặt rồi nói.”
“…” Hướng Nguyệt Minh trầm mặc, có chút không thoải mái nói: “Anh muốn giải quyết mọi chuyện?”
“Ừm.”
–
Vừa bước ra ngoài, Hướng Nguyệt Minh đã nhìn thấy hai chiếc ô tô cách đó không xa.
Cô nhướng mày, gõ cửa sổ xe.
Trình Trạm kéo kính xe xuống nhìn cô, sau khi thấy trợ lý đi theo cô, anh thấp giọng nói: “Quách Văn Thạch còn ở đó, để ông ấy đưa trợ lý của em về.”
Hướng Nguyệt Minh: “… Anh lừa tôi?”
Trình Trạm: “Xin lỗi.”
Hướng Nguyệt Minh đại khái cũng biết anh đang nghĩ gì, cô giải thích vài câu với Tiểu Hi rồi mở cửa ngồi lên xe.
Sau khi lên xe, Hướng Nguyệt Minh cư xử đúng mực, không còn làm càn như trước.
Trình Trạm quay đầu nhìn vào mắt cô, lông mày hơi động: “Có đói không?”
Hướng Nguyệt Minh: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Trình Trạm nhìn cô: “Đi ăn trước đã.”
Hướng Nguyệt Minh mím môi, kiên trì nói: “Nói chuyện trước.”
Trình Trạm không phát ra âm thanh.
Điều mà Hướng Nguyệt Minh ghét nhất là sự im lặng của anh, Trình Trạm luôn im lặng mỗi khi gặp phải điều gì đó mà anh không muốn trả lời. Đôi khi Hướng Nguyệt Minh thậm chí còn tưởng rằng mình đang độc thoại.
“Trình Trạm.” Cô vặn to âm lượng: “Anh mà không nói bây giờ thì tôi xuống xe đấy.”
“Chúng ta đã kết thúc, anh làm gì cũng vô nghĩa.” cô nói.
Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mấp máy, nói ra điều mà cô chưa từng dám nói.
“Anh như bây giờ giống như một tên vô liêm sỉ lì lợm la li3m, anh chỉ là đã quen với sự tồn tại của tôi, không phải —“
Lời còn chưa nói xong đã bị Trình Trạm đánh gãy.
Anh đỗ xe bên đường, nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực: “Em làm sao biết là không phải?”
Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh.
Trình Trạm lạnh nhạt hỏi: “Từ khi nào mà em mất niềm tin vào bản thân vậy?”
Hướng Nguyệt Minh há miệng th ở dốc, nửa ngày không nói nên lời.
Trình Trạm thấy vẻ mặt ngây ngốc của cô, thấp giọng hỏi: “Nghe không hiểu?”
Hướng Nguyệt Minh không nói gì.
Trình Trạm đưa tay lên sờ đầu cô. Anh thỏa hiệp thở dài: “Không phải do thói quen.”
Anh nói: “Là thích, em hiểu không?”
Lông mi của Hướng Nguyệt Minh khẽ run lên, cô mở to mắt nhìn anh.
Ánh sáng yếu ớt từ đèn đường chiếu xuyên qua cửa sổ xe, làm cho các đường nét trên khuôn mặt của Trình Trạm rõ ràng hơn.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, con đường chông gai trước mặt Hướng Nguyệt Minh dường như được biến thành một con đường rộng rãi và thông thoáng.
Cô không dám tin, nhưng cô nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh.
Hai người yên lặng nhìn nhau, bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Hướng Nguyệt Minh nghĩ một người đàn ông như Trình Trạm sẽ không bao giờ có thể nói những điều như vậy ra khỏi miệng. Cô thậm chí còn cảm thấy Trình Trạm sẽ không biết thích là gì.
Anh là con cưng của trời, chưa bao giờ thỏa hiệp quá hai chữ. Mà chuyện tình cảm với anh mà nói, lại càng không thể.
Anh lạnh lùng, không thích nói quá nhiều. Hướng Nguyệt Minh luôn cảm thấy anh giống như một cỗ máy không cảm xúc.
Cũng chính bởi vì như vậy, cô càng không muốn để bản thân ôm giấc mộng không thành.
Cô là một người quyết đoán, sau khi nghĩ về những điều này, cô sẽ tự nhiên mà tránh xa anh. Cô không muốn vì một người đàn ông mà bản thân trở nên kém cỏi hơn.
Hướng Nguyệt Minh mím môi nhìn anh: “Anh không cần miễn cưỡng.”
Nghe vậy, Trình Trạm mỉm cười.
Anh nhìn thẳng vào cô, trầm giọng hỏi: “Nhìn tôi giống miễn cưỡng lắm à?”
Hướng Nguyệt Minh im lặng.
Trình Trạm nói: “Trong chuyện tình cảm, em nghĩ có thể miễn cưỡng được sao?”
Anh nhìn Hướng Nguyệt Minh, trầm giọng nói: “Cho nên em mới không tin tôi?”
Hướng Nguyệt Minh ngoảnh mặt đi, không dám nhìn anh nữa.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, cô thầm mừng trộm, tim đập không phanh.
Hướng Nguyệt Minh lắc đầu: “Không phải.”
Trình Trạm hiểu ra: “Vậy là do tôi không thể hiện rõ ràng, xin lỗi.”
Anh dừng một chút, trầm giọng nói: “Sau này tôi sẽ cố gắng sửa.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, không nói nên lời: “Ý tôi không phải vậy.”
Trình Trạm: “Hửm?”
Ý tứ trong mắt anh rất rõ ràng, vì vậy cô có thể nói những gì cô muốn nói.
Hướng Nguyệt Minh dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi và anh không phù hợp.”
Trình Trạm: “Ví dụ như.”
“Tôi lại cho rằng rất phù hợp.” anh nói.
Hướng Nguyệt Minh: “Tôi không thích anh.”
Trình Trạm dừng một chút, nhéo mặt cô: “Vậy em cố gắng thích tôi một chút đi.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại.
Cô không thể tin được mà nhìn Trình Trạm, hơi sốc khi những lời như vậy lại thốt ra từ miệng anh.
Đây… còn là Trình Trạm sao?
“Có phải anh.. bị thứ gì ám vào người không? Đầu óc của anh có vấn đề à?”
Trình Trạm: “Ừm, chắc là bị em ám vào người.”
“…”
Hướng Nguyệt Minh há miệng th ở dốc, nói ra một câu: “Tôi không có!”
Trình Trạm mỉm cười, nói rõ ràng: “Ừm, em không có.”
Anh nói: “Vậy chắc là tôi bị quỷ ám.”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lại, cảm thấy da mặt Trình Trạm dày không gì sánh bằng.
Cô lẩm bẩm: “Ai đã dạy anh nói mấy lời này vậy?”
“Cái này còn cần người dạy sao?” Trình Trạm nhướng mày: “Không ai dạy cả.”
Hướng Nguyệt Minh bĩu môi, không tin.
Thành Trạm cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bây giờ có thể đi ăn cơm chưa?”
Hướng Nguyệt Minh: “Chúng ta bây gì ăn cũng không nuốt trôi, đừng tưởng anh nói như vậy sẽ khiến tôi mềm lòng.”
Cô nhấn mạnh: “Chúng ta hiện đã kết thúc.”
“Chia tay không thể cùng bạn trai cũ ăn cơm sao?”
Hướng Nguyệt Minh kinh ngạc nhìn anh: “Chúng ta là bạn trai bạn gái từ khi nào vậy?”
Trình Trạm: “…”
Anh nheo mắt nhìn cô: “Cho nên với em, tôi chỉ là bạn giường?”
Hướng Nguyệt Minh nghẹn lời.
Những lời này không phải để cô chất vấn anh sao, sao lại thay ngôi chuyển vế vậy??
Cô ngẩng đầu nhìn anh, không hề tỏ ra yếu thế: “Trước đây anh chưa từng coi tôi là bạn gái mà.”
Cả hai giằng co, vấn đề này không giải quyết được.
Trình Trạm ngừng lại, thở dài: “Là lỗi của tôi.”
Anh nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp. Trong đôi mắt xinh đẹp của anh, chỉ có Hướng Nguyệt Minh.
Trình Trạm nhéo nhéo mặt cô, có chút bất đắc dĩ: “Vậy ăn cơm với người theo đuổi em, được không?”
Tim đập Hướng Nguyệt Minh như trống, cô cố gắng đ è xuống, dời mắt nói: “Vậy nếu tôi không muốn thì sao?”
Trình Trạm nhìn cô: “Em không đói sao?”
Anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Cho người theo đuổi em một cơ hội được không?”
Giọng điệu của anh trầm thấp, mang theo sự mềm mại khó tả, giống như đang dỗ dành người khác.
Điều mà Hướng Nguyệt Minh không thể chịu đựng được nhất là sự đầu hàng đột ngột của Trình Trạm.
Lông mi run run, cô rũ mắt xuống nói: “Vậy tôi sẽ cố ăn với anh một lần.”
Trình Trạm cười khẽ, ân cần nói: “Cảm ơn. Em muốn ăn gì?”
Hướng Nguyệt Minh khẽ mỉm cười, không khách khí chút nào: “Lẩu.”
Trình Trạm: “…”
Nếu muốn nói Trình Trạm ghét nhất điều gì, thì nhất định là phải đi ăn lẩu.
Anh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, không thích mùi của các nhà hàng lẩu.
Hướng Nguyệt Minh biết rất rõ điều này.
Nhưng nói thật, cô không có ý làm khó Trình Trạm. Cô vốn định ăn lẩu sau khi kết thúc chương trình.
“Anh có đi không, Trình tổng?”
Hướng Nguyệt Minh cố ý hỏi: “Nếu như anh không muốn đi, tôi đi tìm người khác ăn cùng.”
“Em định tìm ai cơ?”
Hướng Nguyệt Minh dừng lại, ra vẻ nói: “Những người theo đuổi khác, anh không phải là người theo đuổi duy nhất.”
Trình Trạm cười khẩy, bình tĩnh hỏi: “Thật sao?”
“…Đương nhiên.” Hướng Nguyệt Minh một chút cũng không sợ anh: “Anh cho rằng tôi không có ai theo đuổi sao?”
“Không phải.”
Trình Trạm thừa nhận điều này.
Anh chưa bao giờ nghĩ Hướng Nguyệt Minh là kiểu người không có ai theo đuổi. Ngược lại, cô có rất nhiều người yêu thích.
Hướng Nguyệt Minh hơi giật mình, quay cuồng trong suy nghĩ của bản thân.
Cô đắc ý nói: “Đúng vậy, bản thân tôi cũng không kém cỏi.”
“Ừm.” Trình Trạm nói, “Rất ưu tú.”
Hướng Nguyệt Minh: “…”
Cô im lặng vài giây nhìn anh: “Anh cứ bình thường đi.”
Không biết vì sao, những lời này thốt ra khỏi miệng Trình Trạm, khiến cô nổi hết cả da gà. Cứ như thể một người mù đang nói với cô rằng cô rất đẹp.
Quỷ dị không sao tả xiết, khiến người ta sởn gai óc.
Trình Trạm cười thầm: “Bây giờ tôi không bình thường à?”
Anh liếc nhìn Hướng Nguyệt Minh, khởi động xe: “Những gì tôi nói là sự thật, không chỉ ưu tú mà còn xinh đẹp.”