Ở Viễn Cổ Nuôi Đại Xà

Chương 51: Không về được nữa


Trên đường về, Uy Sơn vẫn luôn ngắm nghía sợi dây chuyền răng nanh kia.

Đây là dây chuyền của Hắc Sâm, trên đó tổng cộng có bốn cái răng nanh, đều là răng cũ sau khi đổi của Hắc Sâm, trên đó còn khí tức của nàng.

Thứ này được lấy ra từ bụng thú nguyên thủy, bọn họ đoán là Hắc Sâm đã bị thú nguyên thủy nuốt chửng, chỉ còn lại sợi dây chuyền này.

Cầm trong tay, răng nanh tựa như nóng lên.

Uy Sơn nhớ tới Ô Mộc. Nếu Hắc Sâm thật sự chết đi, vậy thứ duy nhất còn lại này nên giao cho Ô Mộc.

Những năm sau khi Hắc Sâm rời đi, Uy Sơn cũng từng muốn tới thăm Ô Mộc, nhưng lại lo lắng khí tức mãnh thú trên người mình sẽ kích thích dục vọng chiến đấu của Ô Mộc, khiến bán thú nhân không ổn định càng mất lý trí, Uy Sơn đành từ bỏ.

Uy Sơn nhớ lại thú nhân sóc đã lặng lẽ theo dõi bọn họ mấy hôm trước, hắn có thể giao sợi dây chuyền này lại cho bạn lữ của Ô Mộc.

Hắn quyết định xong, tuyên bố với mọi người sẽ về bằng một con đường khác. Con đường này ngắn hơn, cũng gần nơi ở của Ô Mộc hơn. Nửa đường hắn có thể tạm thời rời đội đi đưa sợi dây chuyền.

Hắn đột nhiên thay đổi lộ trình nhưng mọi người đều không có dị nghị gì. Đi được nửa ngày đường, Uy Sơn tuyên bố nghỉ ngơi, một đám thú nhân buông vũ khí, dây thừng và thịt thà các thứ trên người xuống, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Trong nhóm có không ít người bị thương, cộng thêm phải mang theo thịt và một con thú nguyên thủy còn sống, tốc độ chậm hơn lúc đi rất nhiều, trong lòng Sư Vưu bất mãn.

"Đã nghỉ ngơi hai lần rồi, chẳng phải chúng ta nên gấp rút lên đường về bộ lạc sao?"

Sư Vưu bị Uy Sơn đánh cho một trận liền ghi hận trong lòng, phàm là quyết định của Uy Sơn đều phải phàn nàn mấy câu.

Đồng bạn đã sớm biết tính hắn sĩ diện, không ai để ý mấy lời phàn nàn bất mãn của hắn, ngược lại thúc giục hắn mau nghỉ ngơi.

Sư Vưu vẫn luôn chú ý Uy Sơn, thấy Uy Sơn dặn dò gì đó với hai thú nhân rồi thẳng vào rừng đi một mình, Sư Vưu hoài nghi Uy Sơn muốn làm gì đó, cũng đứng dậy đi theo.

Lần theo mùi đi tới gần hang đá, Uy Sơn bồi hồi đi tới đi lui. Biết rõ Ô Mộc đang ngủ đông nên hắn mới dám tới gần như thế. Nhưng nếu tới gần thêm nữa, mùi của hắn sẽ bị Ô Mộc chú ý.

Bây giờ hắn phải làm thế nào để gọi thú nhân sóc kia ra ngoài?

Cũng thật trùng hợp, vừa có một đợt tuyết lớn rơi xuống, Tống Hứa đang ngồi gần cửa hang ngắm tuyết. Nàng còn đang băn khoăn chuyện thế giới này có khủng long, cầm nhánh cây nhỏ vẽ khủng long trên mặt đất.



Đột nhiên gió chuyển hướng, mùi máu tươi như có như không bay tới đây. Mùi máu trên người Uy Sơn quá nồng, đến mức dẫn Tống Hứa ra khỏi hang đá.

Nàng cầm vũ khí đứng bên hang đá thò đầu ra ngoài nhìn, thấy xa xa có bóng người đang vẫy tay gọi mình.

Tống Hứa nhận ra đây là lão đại trong đội ngũ săn thú kia. Vừa nhận ra thân phận đối phương nàng liền nhìn khắp tứ phía xem có thú nhân khác mai phục hay không, nhìn tới nhìn lui chỉ có mình hắn.

"Bạn lữ Ô Mộc, ta là Uy Sơn, tới đây là để giao một món đồ cho ngươi."

Uy Sơn trực tiếp quăng dây chuyền qua cửa hang:

"Đây là dây chuyền của Hắc Sâm - mẫu thân Ô Mộc, tìm được trong bụng của thú nguyên thủy."

Tống Hứa bất động nhìn hắn:

"Ngươi và Ô Mộc là quan hệ gì?"

Một người bỗng dưng tới tặng đồ, nói không có quan hệ gì thì nàng không tin.

"Ta là huynh đệ của Hắc Sâm."

Giờ thì Tống Hứa hiểu rồi, thầm nghĩ thì ra là cậu của Ô Mộc. Bất quá trong các mối quan hệ xã hội của thú nhân không tồn tại kiểu xưng hô cậu cháu này, thân thích gì mọi người đều trực tiếp gọi tên.

Tống Hứa đi tới hai bước nhặt sợi dây chuyền kia lên, nở nụ cười nhu thuận đáng yêu:

"Ta sẽ giao nó lại cho Ô Mộc, còn chuyện gì nữa không?"

Uy Sơn tới đây một chuyến ngoại trừ đưa dây chuyền cũng là để hỏi tình trạng của Ô Mộc một chút.

Tống Hứa:

"Ô Mộc rất tốt. Thân thể tốt, tâm tình cũng tốt luôn."



Giao tiếp giữa thú nhân phần lớn là có gì nói thẳng cái nấy, không hiểu thứ gọi là hàn huyên khách khí, sau khi có được câu trả lời Uy Sơn liền thỏa mãn, dứt khoát xua tay muốn đi.

Thấy hắn muốn đi, Tống Hứa ngược lại chủ động đi tới hỏi thêm mấy câu:

"Uy Sơn, mới nãy ngươi nói đây là dây chuyền của mẫu thân Ô Mộc, vậy sao lại tìm được từ trong bụng thú nguyên thủy?"

Uy Sơn dừng bước:

"Hắc Sâm rời khỏi bộ lạc là để tìm kiếm thứ có thể giúp Ô Mộc biến thành thú nhân. Trước khi đi nàng nói với ta, nàng muốn đi về hướng Tây tìm nơi ánh trăng rơi xuống. Ta không biết nàng đi đâu, nhưng phía Tây xa xôi có rất nhiều thú nguyên thủy cường đại... nàng ấy đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, sợ rằng đã gặp chuyện ngoài ý muốn."

"Vòng cổ răng nanh này là món đồ nàng thích nhất, ngươi giao lại cho Ô Mộc, nói với hắn rằng có thể Hắc Sâm không về được nữa."

Trong rừng cây xa xa, Sư Vưu nhìn Uy Sơn và Tống Hứa đang nói chuyện với nhau. Hắn còn nhớ rõ thú nhân sóc này, một thú nhân giống cái nhỏ yếu mà dám lừa hắn, không ngờ nàng vẫn chưa chết, còn sống sung sướng thoải mái trên địa bàn của tên Ô Mộc bán thú nhân kia.

Lần đó hắn không thể bắt được thú nhân giống cái giảo hoạt này, còn bị Ô Mộc uy hiếp phải rời đi, chuyện này hắn còn ghi tạc trong lòng.

Sư Vưu nhỏ hơn Ô Mộc vài tuổi, khi còn nhỏ có lần tiện tay công kích Ô Mộc, bị đuôi rắn xiết cổ suýt chết. Từ đó Sư Vưu sợ hãi không dám tới gần khiêu khích nữa, đây cũng là nguyên nhân hắn tận lực tránh xa Ô Mộc.

Con ngươi màu vàng nâu của sư tử đảo qua Tống Hứa và Uy Sơn, rồi chuyển sang hang đá đang bị tuyết trắng bao phủ, bỗng nhiên lóe sáng hung ác như đi săn. Giờ là mùa đông, nhất định thú nhân rắn phải ngủ đông, đây cũng là thời kỳ mà Ô Mộc yếu ớt nhất.

Sư Vưu quay lại doanh địa tạm thời mà các đồng bạn đang nghỉ ngơi, đi đến bên cạnh con thú nguyên thủy còn sống.

Những vết thương loang lổ trên người nó đã không còn chảy máu nữa nhưng cánh lại bị trói chặt, chỉ có thể bị kéo lê lết trên đất. Thấy hắn tới gần, tên đại gia hỏa này còn dám hất đầu với hắn, lộ vẻ hung ác.

"Xem ra ngươi còn rất khỏe."

Sư Vưu lập tức cắt đứt dây thừng cột trên cánh nó.

"Éc éc!"

Thú nguyên thủy bỗng nhiên giương cánh đánh thức các thú nhân đang nghỉ ngơi, có người kinh ngạc hô to:

"Không hay rồi, nó thoát ra!"