Thanh tiến độ tăng đến 90%, thời gian Tân Lạc say giấc càng dài hơn.
Thời Minh Chu phải đợi nửa ngày mới chờ được tiếng "Anh ơi" mang theo chút ngái ngủ kia.
Anh không tài nào đoán được cơ chế ngủ đông này có tác dụng gì, hỏi: "Bản thân em không cảm thấy có chỗ nào bất thường sao?"
Tân Lạc nói: "Không có, sao thế ạ?"
Thời Minh Chu nghe giọng nói còn ngái ngủ của cậu đã có sức sống hơn, nói: "Không sao, hỏi vu vơ thôi."
AI đã tự đánh giá không có vấn đề rồi, chắc là anh đa nghi quá thôi, có lẽ là vì để cho quá trình ấp trứng trông chân thực hơn nên mới làm thế.
Tân Lạc nói: "Có phải do em ngủ nhiều quá không? Em không cảm thấy khó chịu, có lẽ đang là tích sức để phá vỏ nhỉ."
Cậu mong đợi hỏi: "Có phải là em sắp nở rồi không?"
Thời Minh Chu nói: "Sắp rồi."
Tân Lạc rất phấn khởi: "Thế đến lúc ấy em sẽ có thể nhìn thấy anh rồi, anh ơi, anh trông có đẹp không?"
Thời Minh Chu trả lời rất khách quan: "Nếu nhìn theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người, thì đẹp."
Suy cho cùng cũng là mô hình trong game, nếu chọn mấy thứ mà hệ thống tạo sẵn thì cũng không thể xấu nổi.
Cũng chỉ có mỗi tên dở hơi Tiền Thuận Tâm kia, vì để theo đuổi cái gọi là tướng vượng tài mà tự điều chỉnh thông số, nặn cho mình một cái mặt vuông vức, có thể nói là độc nhất vô nhị trong game.
Anh nói tiếp: "Xét theo góc độ của linh thú, thì không rõ."
Tân Lạc không chút nghĩ ngợi: "Thế không cần hỏi nữa, chắc chắn là anh rất đẹp!"
Thời Minh Chu đã quen với việc suốt ngày được cậu rót mật vào tai, nhìn tin nhắn không ngừng nhảy lên, hỏi: "Tiền Thuận Tâm nói cậu ta đã lập một kế hoạch đấu giá, muốn thuyết trình cho em nghe, nghe không?"
Tân Lạc hỏi: "Nghe không tốn tiền chứ?"
Giọng nói của Thời Minh Chu mang theo ý cười: "Không tốn."
Tân Lạc khoái chí: "Thế nghe chút vậy."
Chỉ có chủ nhân mới có thể tiến vào hệ thống linh thú, Thời Minh Chu tạm thời cấp quyền hạn cho Tiền Thuận Tâm, hẹn gặp ở tẩm cung thành chủ.
Bởi vì nơi đó rất yên tĩnh, thích hợp để bàn chuyện.
Tiền Thuận Tâm đến rất nhanh, cũng chẳng buồn thưởng thức tẩm cung mà vô số người chơi muốn check-in, giương mắt nhìn thấy quả trứng kia liền tất tả nhiệt tình chạy tới: "Chào buổi tối nhé ba."
Tân Lạc nói: "Chào buổi tối."
Tiền Thuận Tâm mặt đầy cảm kích: "Cảm ơn ba đã cho con cơ hội để thuyết trình phương án này, có thể quen ngài quả thực là phước đức ba đời của con."
Tân Lạc chẳng màng: "Vào vấn đề, gần đây tôi hay buồn ngủ."
Tiền Thuận Tâm nói: "Ấu kề!"
Gã vừa mở Notepad, phóng to màn hình, vừa nói: "Đầu tiên là thông báo, con có nuôi một nhóm người, họ sẽ lan truyền tin tức ra khắp đại lục trong thời gian ngắn nhất."
AI không hiểu được thứ bên ngoài thế giới trò chơi, Tiền Thuận Tâm đã chuyển toàn bộ thành lời mà chúng có thể nghe hiểu: "Nhưng bởi vì còn rất nhiều người chưa từng thấy ngài mở miệng, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ tính chân thực việc này, cho nên khi thông báo, chúng ta phải đồng thời dùng đá ghi chép quay lại hình ảnh ngài nói chuyện, quay một đoạn trong giai đoạn còn là trứng linh thú, sau khi phá vỏ lại quay thêm một đoạn nữa."
Tân Lạc: "?"
Cậu nói: "Anh gượm đã, đá ghi chép gì cơ?"
Tiền Thuận Tâm giải thích: "Một loại đá có chứa năng lượng đặc biệt, có thể ghi lại hình ảnh, tiện cho mọi người theo dõi."
Tân Lạc kêu lên: "Anh ơi?"
Thời Minh Chu nói: "Trong nhà cũng có."
Tân Lạc nói: "Sao lúc trước anh không nói?"
Thời Minh Chu nói: "Em đâu có hỏi."
Tân Lạc nói: "Chẳng phải em từng hỏi anh nơi này có thứ gì vui không rồi à?"
Thời Minh Chu nói: "Cái này cũng tính?"
Anh cảm thấy dường như quả trứng nhà mình khá quan tâm đến chức năng ghi video này, hỏi: "Em thích thứ này?"
Tân Lạc nói: "Tò mò ấy mà."
Cậu chỉ không ngờ rằng thế giới phép thuật mà còn có thể quay video.
Nhưng ngẫm lại, bọn họ còn có thể dùng phép thuật truyền tin và truyền tống cả con người, thế là bèn cảm thấy do cậu quá hạn hẹp.
Cậu "Í" một tiếng: "Nếu đã vậy thì anh dùng thêm vài viên, quay cảnh lúc em phá vỏ lại đi, chờ sau này lúc em vang danh khắp đại lục, thậm chí trở thành tồn tại như truyền thuyết, chẳng phải mấy viên đá này sẽ có giá trên trời sao?"
Thời Minh Chu: "..."
Tiền Thuận Tâm: "!!!"
Trong phương án của Tiền Thuận Tâm cũng có điều này, thấy đối phương cũng nghĩ tới, nhất thời liền tham đến sắp bật khóc đến nơi.
Quả trứng này quá hợp tính hợp nết, nếu mà là linh thú của gã, sau này được gã lăng xê thành KOL, chẳng phải gã sẽ kiếm được một khoản kếch xù sao!
Đáng ghét, tại sao lại là trứng của Chu Minh chứ!
Mạch suy nghĩ của Tân Lạc được khai thông, nói tiếp: "Thi thoảng có thể quay chút hình ảnh moe moe hằng ngày, lại quay tư thế anh dũng chiến thắng ma thú của em, đáng yêu cùng hiên ngang song hành với nhau, rồi em mê hoặc được một đám người, danh tiếng sẽ ngày càng vang dội, con đường kiếm tiền sau này của em sẽ cực suôn sẻ."
Thời Minh Chu: "..."
Tiền Thuận Tâm vừa nghe liền biết phương án của mình đã hoàn toàn vô vọng, khóc lóc nói: "Ba, con là người giỏi khoản này nhất, cầu xin ngài hãy xem xét con đi!"
Tân Lạc nói: "Bản thân tôi cũng rất giỏi."
Tiền Thuận Tâm nói: "Nhưng sau này nếu ngài bộn bề quá nhiều việc thì sẽ không thể để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này nữa, dù sao cũng phải có người xử lý giúp ngài chứ?"
Tân Lạc nói: "Tôi hoàn toàn có thể kêu anh tôi phái người làm mà."
Tiền Thuận Tâm nói: "Bọn họ không chuyên nghiệp bằng con!"
Gã thực sự không muốn bỏ lỡ quả trứng hái ra vàng này, nói: "Thế này đi ba, ngài cứ dùng thử miễn phí một thời gian đi, xem năng lực của con như nào rồi quyết định sau, có được không?"
Tân Lạc ngẫm nghĩ, hỏi: "Anh ơi, anh nói xem?"
Thời Minh Chu im lặng vài giây, nhắc nhở: "Trong nhà không thiếu tiền."
Tiền Thuận Tâm cuống quýt vỗ đùi: "Cậu nói cái đấy làm chi!"
Tân Lạc ngẩn ngơ: "Anh không thích mấy cái đấy sao?"
Thời Minh Chu ngồi xổm xuống nhìn cậu: "Trọng điểm của chuyện này là em có thích hay không, nếu em thích thì làm, còn nếu chỉ cảm thấy rằng anh quá vất vả, muốn phụ kiếm tiền thì không cần thiết, trong nhà có rất nhiều tiền."
Tân Lạc nói: "Có thích chút chút."
Kỳ thật phần nhiều là tò mò, cậu muốn biết mình có thể đi được bao xa ở thế giới này.
Khổ nỗi có một vấn đề là sau khi thành danh, mỗi lần ra ngoài đều sẽ bị bao vây, nếu những kẻ biến thái trong thế giới phép thuật ỷ vào sức mạnh của mình, có thể sẽ càng khó xử lý hơn.
Tuy cậu đã thuộc chuyện kinh doanh như Thổ công thuộc bếp, nhưng lâu dần cũng sẽ thấy chán.
Cậu nói: "Nếu không thì cứ in dấu chân và quay cảnh phá vỏ trước đi, những thứ khác thì để em xem xét lại, dù sao cũng không vội."
Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.
Tiền Thuận Tâm lại vỗ đùi đen đét, quả thực là đau lòng khôn xiết.
Nhưng gã cũng biết tính cách Chu Minh, anh nói một là một, hai là hai, chỉ có thể lùi một bước chờ lần sau, gã muốn tiến hành cuộc đấu giá này.
Gã hào phóng nói: "Ba, con sẽ làm miễn phí cho ba! "
Bởi vì dựa vào thực lực của quả trứng này, lần này gã mà không nhân cơ hội làm công miễn phí, tạo chút hảo cảm thì lần sau sẽ không còn cửa nữa đâu.
Gã nói: "Qua chuyện này, ngài cũng có thể chiêm ngưỡng năng lực của con."
Tân Lạc hỏi: "Anh ơi?"
Thời Minh Chu vẫn công nhận năng lực của Tiền Thuận Tâm, vừa rồi anh cũng đã lia qua phương án, gật đầu: "Có thể."
Tiền Thuận Tâm tức khắc đội ơn đại đức của anh, nói cả tá lời hay ý đẹp rồi mới rời đi.
Bước ra khỏi cổng cung điện, gã mới nhớ vốn dĩ mình tràn đầy tự tin có thể chinh phục được quả trứng kia, ngờ đâu cuối cùng lại thành gã đi làm không công cho người ta.
"Lươn lẹo," Gã không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, "Là một quả trứng có thể làm nên đại sự."
Bấy giờ, Thời Minh Chu cũng rất tò mò sao quả trứng nhà mình có thể nghĩ ra những ý tưởng đó.
Tân Lạc nói: "Nghĩ bừa là ra ấy mà, có lẽ là thiên phú dị bẩm."
Thời Minh Chu nói: "Mắng người cũng vậy?"
Tân Lạc nói: "...Lúc ấy xót cho anh, em nóng máu quá nên mới thế, sau này sẽ sửa dần."
Thời Minh Chu nói: "Ngoan."
Một người một trứng hàn huyên năm phút, Tân Lạc bị cơn buồn ngủ quen thuộc quấn quanh, buông câu "Ngủ ngon" rồi thiếp đi.
Hôm sau, cậu bắt tay vào chuẩn bị hội đấu giá, nhưng vì thời gian ngủ của cậu ngày càng tăng lên, đa số toàn là Chu Minh thương lượng với Tiền Thuận Tâm, nào cậu tỉnh ngủ sẽ nghe tiến độ từ chỗ Chu Minh, đưa ra vài ý kiến đơn giản, sau đó mơ mộng về cuộc sống sau khi phá vỏ, đã liệt ra hàng tá kế hoạch, chỉ chờ thực hiện từng điều một.
Đêm hôm ấy, cậu quay xong video ngắn, bỗng dưng nhớ đến một chuyện: "Anh ơi, khi tin tức được lan truyền, em trai anh nhìn thấy thì có về xem không, chúng ta cũng đỡ phải đi tìm cậu ấy?"
Thời Minh Chu nghĩ đến đấy thì gọi người nào đó online là được, đáp: "Có."
Tân Lạc nói: "Thế thì tốt quá, tính cách của em anh như nào? Có giống anh không?"
Thời Minh Chu nói: "Không giống."
Tân Lạc tò mò: "Nói cụ thể đi?"
Thời Minh Chu nhận xét: "Lương thiện cởi mở, tính cách không tệ, chỉ là thi thoảng không thông minh mấy."
Tân Lạc thầm nghĩ thế chẳng phải là giống y xì thằng em mình sao, cũng không biết giờ thằng bé ngốc kia ra sao nữa.
Cậu mang theo chút nhớ nhung cùng buồn ngủ đánh tiếng với Chu Minh, lại đi vào cõi mộng.
Gần đây Tân Hải Dật sống không tốt mấy.
Đoàn chuyên gia đến rồi, nhưng cũng không dễ gặp mặt cho lắm.
Lần này các chuyên gia tranh thủ chút ít thời gian đến đây, cũng không phải chỉ vì mỗi Tân Lạc, lịch trình của họ đã được xếp kín mít.
Trưa hôm bọn họ hạ cánh, cơm nước xong xuôi thì đến bệnh viện kiểm tra tình hình của Tân Lạc, chỉ kiểm tra thôi đã mất cả buổi chiều, sau đó người ta liền đi họp. Bởi vì có vài báo cáo ngày mai mới có kết quả, người nhà không cần phải ở lại bệnh viện chờ, thế là Tân Hải Dật bị thuyết phục phải về nhà.
Sáng sớm hôm sau nhóc lại chạy tới, đợi đến gần trưa thì nhận được một tin tức tốt, trải qua phân tích, các chuyên gia đều cảm thấy cơ hội Tân Lạc tỉnh lại là rất lớn.
Có điều bao lâu nữa tỉnh lại thì bọn họ cũng không thể nói rõ.
Nhóc toan tiến lên hỏi vấn đề của kính thực tế ảo, lại thấy thoáng chốc họ đã bị đoàn người vây kín, còn toàn là chuyện chết người, nhóc chỉ đành thức thời chờ đợi, đến phòng bệnh thăm anh trai nhóc. Không ngờ chỉ rời đi một lần, hôm đó nhóc liền không còn nhìn thấy bóng dáng họ lần nào nữa.
Ngày thứ ba nhóc vẫn không gặp được bọn họ, hỏi thăm mới biết có một buổi giao lưu và phải đi khám vài ca bệnh, bọn họ căn bản không có trong bệnh viện này.
Thời Minh Hào nghe báo cáo của nhóc hằng đêm, cổ vũ nhóc: "Ngày mai, ngày mai nhất định có thể!"
Tân Hải Dật nắm chặt tay: "Ừm, tôi nhất định sẽ làm được!"
Ông trời không phụ người có lòng, sáng hôm sau rốt cuộc nhóc cũng chặn được người, thấp thỏm bất an đặt câu hỏi.
Sự thật chứng minh anh hai của Thời Minh Hào nói đúng, quả thật chuyên gia không hề ngạc nhiên với chuyện này, ôn tồn giải đáp cho nhóc.
Nhóc biết được thử chút cũng không sao cả, thế là liền lễ phép cảm ơn, đi đến phòng bệnh của anh nhóc.
Từ khi nghỉ đông, ngày nào nhóc cũng đến đọc sách hoặc đọc chút tin tức liên quan đến eSports cho anh nhóc nghe, đã quen mặt với hộ lý từ lâu.
Nhóc kiên nhẫn chờ đến giữa trưa, tỏ ý bảo hộ lý cứ đi ăn trước, đưa mắt nhìn đối phương rời đi, thừa dịp bác hai bác hai gái còn chưa đến, vội vàng lấy cuộn keo trong và hai chiếc kính thực tế ảo trong balo ra.
Một trong hai chiếc này là của anh nhóc, sau vụ tai nạn nó vẫn luôn nằm trong ngăn kéo phòng bệnh, đã hết pin từ lâu.
Mấy hôm trước nhóc mang về nhà sạc pin, sau đấy lúc nào cũng mang khư khư bên người.
Kính thực tế ảo của anh nhóc cài chế độ khóa mống mắt, nhóc bèn vén mí mắt anh mình lên, lấy băng keo trong dán cố định, lúc này mới khởi động kính thực tế ảo, cẩn thận đeo vào cho đối phương.
Tân Lạc vừa mới hàn huyên với Chu Minh xong, biết được đêm nay mình sẽ nở, dặn dò Chu Minh nhất định phải quay mình cho thật đẹp, vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ rất sâu, trong một khoảnh khắc nào đó, mạch suy nghĩ của cậu dường như đã tung bay tán loạn, những hình ảnh và quầng sáng mơ hồ không ngừng đảo mạch, chói đến lóa mắt.
Có thể để cậu nhìn rõ chút không... Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, tích tắc cơ thể đã phản hồi mệnh lệnh của cậu.
Chỉ thấy trước mắt chói lòa, đôi mắt phải sống trong bóng tối mịt mù cả tháng ròng liền bị kích thích, cậu vội vàng nhắm chặt mắt né tránh luồng sáng.
Ngay sau đó, kính thực tế ảo phát hiện chủ nhân online, thông tin liên lạc từ danh bạ liền tràn về phía cậu như ong vỡ tổ.
Đau đầu, ù tai, mắt cũng rất xốn... Cậu đau đớn rên lên một tiếng, muốn vùng khỏi trạng thái này.
Bên kia, Tân Hải Dật gửi cho anh nhóc bao nhiêu là tin nhắn và lời mời vào phòng đều không nhận được hồi âm, tuyệt vọng tháo kính thực tế ảo, thuận tay tháo cả của anh nhóc xuống.
Ánh nắng ban trưa xuôi theo cửa sổ chiếu rọi khắp phòng, hai mắt Tân Lạc bị băng keo trong vén lên, không khép lại hoàn toàn, đối diện trực tiếp với luồng sáng rực rỡ, tức thì nước mắt liền trào ra.
Cậu đau đớn chửi đổng: "Đệt!"
Bàn tay cầm kính thực tế ảo của Tân Hải Dật bỗng chốc cứng đờ.
Âm thanh này quá nhẹ quá khẽ, nhất thời nhóc không biết có phải là ảo giác hay không.
Nhưng rất nhanh sau đấy nhóc liền biết là không phải, bởi vì anh nhóc đã thoát khỏi xiềng xích của băng keo trong, nhắm mắt lại, đôi mày nhíu chặt, tay cũng động đậy theo.
Nhóc lập tức nhào tới, giọng nói dường như thất thanh: "Anh! Anh ơi! Anh tỉnh rồi sao?"
Tân Lạc hãy còn đang ù tai, căn bản không thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
Cậu khẽ kêu: "Anh... ơi..."
Đúng lúc Tân Hải Dật bắt được câu này, nghẹn ngào: "Là em đang gọi anh là anh, em là Tiểu Dật nè anh ơi!"
Tân Lạc đau đớn nói: "Em... nở rồi... sao..."
Tân Hải Dật nghe không hiểu: "Dạ?"
Tân Lạc nói: "Anh... ơi, em... nở rồi."
Cậu uất ức: "Phá vỏ khó chịu quá, em... em muốn trở về trong trứng, về trong trứng..."
Tân Hải Dật ngu người nhìn cậu, sắc mặt tái mét.
Đầu óc nhóc trống rỗng, phải mất vài giây mới hoàn hồn, "ẳng" một tiếng khóc rống.
Anh nhóc... Anh nhóc bị nhóc hại thành một tên ngốc rồi!
Phải làm sao bây giờ hu hu hu!