Làng Hà Đạt thuộc thành trung tâm, cách thành trung tâm không xa.
Nơi này nằm cạnh đường lớn và kênh đào, còn là một trong những điểm bàn giao nhiệm vụ hàng ngày, thường có rất nhiều người lui tới.
Ban đêm chính là thời điểm náo nhiệt nhất, chẳng mấy chốc, bức ảnh một bóng người đang chạy như điên đã bị đăng lên kênh chat.
[Thế giới] Cẩn Thận Bong Gân Lưng: Lý thuyết thì tôi hiểu, ai đến làng Hà Đạt mà không muốn thử nhổ hành rồi chạy chứ, nhưng tại sao NPC lại đuổi theo ra ngoài thế này [Ảnh chụp màn hình]
[Thế giới] Ám Hoả:???
[Thế giới] Đa Tình Như Mạng: Dáng người này, bộ đồ này, hình như có hơi quen quen...
[Thế giới] Công Tôn Sa Bạch: Tôi zoom lên soi, trong tay thật sự có một gốc hành đấy.
[Thế giới] Tiểu Thước: Thế quả nhiên là cái vị đại lão vừa mới xuất hiện kia sao, trộm được hành luôn, giỏi ghê!
[Thế giới] Anh Thang Đứng Dậy: Cậu ta trộm hành xong, còn đánh nhau với NPC người ta à?
[Thế giới] Nghe Trăng Sáng Hát Ca: Chắc là nối tiếp nhiệm vụ lúc sáng.
[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Bro!
[Thế giới] Ám Hoả:!!! Lúc sáng tôi không onl, là nhiệm vụ gì thế?
[Thế giới] Độ Lượng: Hiện giờ chắc có mỗi Chu Minh biết thôi.
[Thế giới] Vẫn Chưa Làm Thơ: Hỏi chuyện ngoài lề tí, chỉ có mỗi tôi là hiếu kỳ vì sao đại lão mua một đống skin như thế mà không dùng, hôm nào cũng mặc bộ đồ rách rưới này thôi sao?
[Thế giới] Hoa Loa Kèn Giới Hạn: Đại gia đều khiêm tốn mà.
Tân Lạc hoàn toàn không có thời gian để chú ý đống tin nhắn trên kênh chat, vẫn đang căng thẳng nắm gốc hành hoa chạy như điên về trước.
Vì là lần đầu đến đây, cậu căn bản không biết đường, mờ mịt lại ấm ức: "Chẳng phải bảo chỉ đuổi trong ruộng thôi sao?"
Thời Minh Chu trả lời trên kênh đội ngũ: "Cơ chế hàng ngày quả thật chỉ đuổi trong ruộng."
Tân Lạc nói: "Thế tôi bây giờ là sao?"
Thời Minh Chu nói: "Khả năng là bởi vì có nhiệm vụ nên yêu cầu khác nhau."
Tân Lạc có chút muốn văng phụ khoa, lại càng ấm ức hơn: "Vậy tôi phải chạy bao lâu?"
"Tôi cũng không rõ," Thời Minh Chu trấn an, "Lần này từ bỏ đi, chúng ta xem đường trước."
Tinh thần eSports của Tân Lạc lập tức online, bật lại: "Tôi không, chưa đến khắc cuối cùng, ông đây tuyệt đối sẽ không nhận thua!"
Thời Minh Chu: "..."
Tân Lạc chạy ngang qua ngã ba, chọn bừa mà rẽ vào một hướng, liếc thấy NPC phía sau vẫn đuổi theo không rời, đột nhiên nói: "Ấy chờ đã, anh đừng đuổi theo nữa, chúng ta không phải đang trong trạng thái tổ đội sao? Bây giờ tất cả bọn họ đều đuổi theo tôi rồi, anh trở lại nhổ hành đi?"
Thời Minh Chu nói: "Vô dụng, đây là cơ chế phân ảnh."
Tân Lạc nói: "Nhưng phân ảnh NPC của tiểu đội chúng ta đang đuổi theo tôi mà."
Thời Minh Chu chạy theo phía sau, vừa mở bản đồ nghĩ cách vừa giải thích: "Bọn họ không nhìn tiểu đội mà chỉ nhìn người, chỉ cần có người nhổ hành là sẽ phân ảnh ra một nhóm NPC mà đuổi theo."
Tân Lạc suýt chút nữa đã bị tóm được, nhất thời hoảng hốt, buột mồm thốt ra: "Phát rồ mất thôi, hoá ra trồng hành lại khó nhằn như thế!"
Thời Minh Chu: "..."
Không cho qua chuyện này được hay gì?
Anh nhanh chóng liếc nhìn bản đồ, nhắc nhở: "Đừng chạy sang trái."
Tiếc là đã muộn.
Khi anh mở miệng, một chân của Tân Lạc đã bước vào con hẻm bên trái.
Một lúc sau, Tân Lạc chạy vào ngõ cụt, bị NPC đè ra đánh một trận, hành cũng bị cướp đi.
Quần chúng vây xem cuối cùng cũng chờ được kết cục, thấy đại lão khoanh chân làm ổ ở chân tường không nhúc nhích, nhịn không được tiến lên nói: "Đại lão, cần giúp đỡ không?"
Tân Lạc hỏi: "Giúp đỡ như nào?"
Đám người chơi suy nghĩ: "Chúng tôi sử dụng máu thịt của cơ thể này giúp cậu chặn NPC nhé?"
Tân Lạc còn chưa trả lời, giọng nói của Chu Minh đã lập tức vang lên: "Những NPC đó có thể đi xuyên qua cơ thể."
Bọn họ vội vàng nhường đường cho đại lão Chu Minh, nhìn đối phương tiến đến trước mặt Thần Rừng Hạ Phàm.
Tân Lạc ngẩng đầu nhìn anh, ngồi dậy.
Lời an ủi của Thời Minh Chu đã sắp ra khỏi miệng, thấy thế khẽ khựng lại, hỏi: "Không nghỉ một lát sao?"
Tân Lạc ngang ngược: "Không, tôi muốn đi trộm hành!"
Thời Minh Chu nói: "...Để tôi xem bản đồ trước đã."
Diện tích của làng Hà Đạt không lớn, chỉ có năm sáu dãy nhà, còn lại toàn là ruộng đồng.
Tân Lạc chậm rãi đi theo Chu Minh đang tra bản đồ, ký ức từng chút một quay trở về, nhớ lại hình như vừa rồi cậu hét lên 'anh ơi', còn nhắc đến chuyện trồng hành.
Không đúng, lúc hét lên cậu quá căng thẳng, hình như đã gọi 'anh', nhưng trong game còn có người gọi là cha, gọi câu 'anh' thì cũng bình thường thôi. Còn trồng hành... Cậu hoàn toàn có thể nói mình là đang chỉ đám NPC đang phát điên kia mà.
Bình tĩnh, không cần sợ.
Thời Minh Chu phát hiện cứ một lúc cậu liếc sang mình, hỏi: "Sao thế?"
Tân Lạc nghe giọng điệu của anh vẫn như thường, bèn tìm chuyện để nói: "Chúng ta đang đi đâu thế?"
Thời Minh Chu nói: "Cổng làng."
Tân Lạc nói: "Ồ... Là phải chạy ra khỏi làng?"
Thời Minh Chu nói: "Có lẽ."
Nói đoạn, anh dừng lại trước tấm bia đá ở cổng làng.
Nơi này có một nhánh kênh rạch, gần như bao quanh cả ngôi làng, bước vào làng, đầu tiên phải đi qua một cây cầu đá, sau đó mới tới nhà cửa cùng ruộng đồng.
Cầu đá cũng không hề ngắn, căn bản không có gì để che chắn.
Tân Lạc thấy anh đứng bất động ở đầu cầu, tiến lại gần nói: "Anh thấy như nào?"
Thời Minh Chu nói: "Làng Hà Đạt chỉ có một cây cầu này, ba mặt giáp nước một mặt tựa núi, núi không cao, phía trên là đường chết."
Tân Lạc hiểu ngay: "Có nghĩa là nếu nhảy sông vô dụng thì tôi chỉ có thể trốn thoát bằng cây cầu này?"
Thời Minh Chu nói: "Ừm, lúc NPC đuổi đến, tốc độ có thay đổi không?"
Tân Lạc do dự một lúc: "Hẳn là không."
Lần trước là vì sắp bị vồ được, cậu mới vội vàng đổi hướng.
Cậu nhanh chóng hiểu ra Chu Minh vừa mới nghĩ gì, nhìn nhìn chiều dài của cây cầu này và đoạn đường đất tiếp giáp rộng lớn kia, nói: "Này căn bản là không thoát nổi, nhất định sẽ bị đuổi kịp, có phải là cần trò chuyện với NPC trong làng, hoặc chạy vào nhà một hộ dân nào đó là được không?"
Thời Minh Chu nói: "Cũng có thể là NPC sẽ bị ảnh hưởng bởi chiêu thức khống chế."
Tân Lạc ngẩn ra: "Hả?"
Thời Minh Chu nói: "Theo cơ chế hàng ngày, bọn họ sẽ không nhận công kích và khống chế, nhưng bây giờ chúng ta đang làm nhiệm vụ."
Vẫn là câu nói đấy, trò chơi làm ra là để cho người ta chơi, sẽ không quá cực đoan. Nếu tốc độ không thay đổi, vậy thì sẽ cung cấp cho người chơi cơ hội ở những khía cạnh khác.
Tân Lạc chớp chớp mắt: "Cũng không phải là không thể."
Trong lúc nói chuyện, đám Nồi Gang Hầm Thịt và Ám Hỏa đã lần lượt chạy đến, hội ngộ ở trên cầu.
Tứ Thiên Dao nhìn hai người, lặng lẽ thở dài, cảm thấy guild bọn họ hết hy vọng rồi, hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"
Thời Minh Chu thản nhiên nói: "Tạm thời không cần."
Anh nhìn người bên cạnh: "Quay về?"
Tân Lạc khơi dậy ý chí chiến đấu thêm lần nữa: "Đi!"
Đoàn người liền quay trở lại cánh đồng.
Quần chúng vây xem vẫn còn ở đó, bấy giờ nhìn thấy đội hình này, đồng loạt kích động.
[Loa] Nửa Chú Bướm: Báo cáo——! Có lẽ các đại lão định lập nhóm đó [ảnh chụp màn hình]
Người chơi vốn đã tò mò về chuyện chạy như điên này, lúc này liền hoàn toàn không nhịn nổi nữa, nhao nhao tỏ vẻ muốn đến xem hiện trường.
Bọn Nồi Gang Hầm Thịt thấy tình hình không ổn, nhanh chóng gửi tin nhắn.
[Thế giới] Ám Hoả: Không tổ đội, cũng chỉ đứng nhìn thôi.
[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Đừng chen lấn, nhường đường đi mọi người.
[Thế giới] Dã Lai Vãng: Tôi hỏi rồi, lấy căn nhà nhỏ hai tầng kia làm ranh giới, bên trái đứng thoải mái, bên phải chỉ được đứng ven đường.
[Thế giới] Phóng Túng Uống Rượu: Hay là mọi người lên nóc nhà đi, view tốt hơn đấy.
Tân Lạc cho bọn Nồi Gang đi chủ trì trật tự, dẫn Chu Minh dạo quanh cánh đồng.
Lúc Thời Minh Chu quay video đã nhìn một lần, lần này đích thân đi xong liền nhớ hết mọi thứ.
Tân Lạc nói: "Không cần làm quen chút sao?"
Thời Minh Chu đổi thành thuộc tính Thuỷ: "Không cần."
Tân Lạc nhớ ra anh là top 1 server bèn yên tâm, đánh tiếng nhổ một gốc hành rồi liền bỏ chạy.
NPC lại lần nữa bị kinh động, ùa về phía bọn họ.
Bởi vì ưu thế trang bị, tốc độ của Thời Minh Chu so với Tân Lạc nhanh hơn một chút, cũng không cố ý kìm nó lại.
Chờ đến khi NPC tập kết xong, anh liền bắt đầu đứng lại đọc chú, Tân Lạc lướt qua người anh, cùng lúc đó, NPC cũng vừa sắp tiến vào phạm vi công kích, anh giơ tay lên, đây là một chiêu thức phạm vi rộng hệ Thuỷ.
Công kích lên người NPC máu trâu căn bản là không đau không ngứa, nhưng hiệu ứng giảm tốc đi kèm lập tức có hiệu lực.
Anh đuổi theo người phía trước: "Có tác dụng."
Tân Lạc lập tức vui vẻ, điên cuồng tâng bốc: "Đại lão khí phách!"
Thời Minh Chu lại trở thành "đại lão", nhìn cậu một cái: "Sẽ không kéo dài quá lâu."
Tân Lạc nói: "Không sao, cứ làm theo kế hoạch."
Mười giây sau, NPC khôi phục tốc độ ban đầu, dần dần rút ngắn khoảng cách.
Mọi người nhìn bọn họ rẽ về phía con đường dẫn tới cầu đá, quả tim đều bị nhấc cẫng cả lên.
Phóng Túng Uống Rượu nói: "Chiêu thức của Chu Minh đã cooldown xong chưa?"
Tứ Thiên Dao nói: "Hẳn là còn một chút nữa."
Ám Hỏa có hơi lo lắng: "Con đường kia chả có chỗ nào để nấp cả, bọn họ... hả?"
Chỉ thấy hai người kia đột nhiên xoay người lại, hai đạo pháp thuật đỏ xanh phủ lấy toàn bộ NPC.
Thoáng chốc, Hỏa Liên (chuỗi lửa) và Thủy Tù (ngục nước) đã dâng lên từ dưới chân, mỗi người mỗi người khống chế bốn người, đã chia đâu vào đấy.
Đám người Nồi Gang Hầm Thịt đồng thanh kêu lên: "Đệt!"
Phải biết rằng, NPC đã đứng rất sát, tốc độ cũng rất nhanh.
Hai pháp thuật khống chế cứng Thủy Hỏa này xung đột với nhau, không thể đồng thời sử dụng lên cùng một mục tiêu, nếu tung trượt hoặc tung sai thì bọn họ coi như xong.
Phóng Túng Uống Rượu bị một màn tung chiêu chính xác tuyệt đối cứ như AI này làm cho nổi da gà đầy mình, nhìn về phía hội trưởng: "Thật sự không đào nổi sao?"
Tứ Thiên Dao cũng càng cảm thấy đáng tiếc: "Khó, cậu ta thích Chu Minh hơn."
Phóng Túng Uống Rượu nghĩ không thông: "Bởi vì Chu Minh là top 1 server? Nhưng trước kia cậu ta cũng chưa từng gặp Chu Minh mà, hơn nữa thực lực của bản thân cậu ta mạnh như vậy, sớm muộn gì cũng có thể lên bảng xếp hạng, sao lại cứ phải chơi cùng Chu Minh?"
Kỳ thật Tứ Thiên Dao cũng không hiểu được điểm này, nhưng một người sẽ không vô duyên vô cớ thân cận với một người xa lạ khác, dù sao cũng phải có chút lý do, hắn ta đoán: "Có thể bên trong có nội tình mà chúng ta không biết."
Với thời gian tạm nghỉ này, kỹ năng tấn công quần thể của Thời Minh Chu cũng đã cooldown xong.
Hai người liền duy trì tiết tấu này vọt về phía trước, sử dụng qua lại giữa chiêu thức giảm tốc và khống chế cứng, một đường hữu kinh vô hiểm xông qua bia đá, quay đầu nhìn lại liền thấy NPC đang bực tức dậm chân quay trở về.
Tân Lạc "Ha" một tiếng, thích thú: "Có bản lĩnh thì lại tới đuổi theo ông đây này, ông đây sẽ đứng yên để cho các người đánh, các người lại đây!"
Thời Minh Chu nói: "Bọn họ có thể hiểu được."
Tân Lạc lập tức im bặt.
Giọng nói của Thời Minh Chu mang theo một chút ý cười: "Trêu cậu đấy."
Tân Lạc nhìn anh.
Thời Minh Chu bình tĩnh giải thích: "Quả trứng kia của tôi cũng thích tự xưng là ông đây, nhất thời không nhịn được, thứ lỗi."
.".." Tân Lạc quyết định phải kiềm chế bản thân, ngoài miệng lại nói: "Không sao, hiểu mà."
Thời Minh Chu nói: "Đi thôi, đi nhổ gốc thứ hai."
Tân Lạc theo anh trở về, nhìn đám đông nhốn nháo ở hai bên đường, hỏi: "Anh có bảo bọn Ám Hỏa ghi hình không?"
Thời Minh Chu nói: "Bảo Dã Lai Vãng ghi lại rồi, nào xong gửi cho cậu."
Tân Lạc đáp được, sau đó nhớ lại: "Không phải dạo gần đây anh ấy bận lắm sao?"
Thời Minh Chu nói: "Ừm, tôi cứ cảm thấy lần trước cậu ta nói bận là đang lừa tôi."
Tân Lạc có chút hối hận vì đã hỏi chuyện này: "Anh đồng ý chiêu mộ tôi rồi, sẽ không mời được một nửa lại bỏ mặc tôi đâu nhỉ?"
Thời Minh Chu nói: "Sẽ không."
Tân Lạc yên tâm: "Thế anh bảo anh ấy ghi hình lại lần hai đi, để tôi chọn cái nào trông khí phách hơn."
Với kinh nghiệm thành công một lần, lần thứ hai bọn họ càng thêm thành thạo, thuận lợi vượt qua trong tiếng hò reo của mọi người.
Có người chơi nhìn mà tặc lưỡi: "Cái này cũng khó quá rồi đó, khống chế liên tục, không phạm sai lầm, người chơi bình thường thật sự có thể thông qua sao?"
Người bên cạnh nhắc nhở: "Không ai quy định chỉ có thể tổ đội hai người đâu nhỉ?"
Người nọ chợt hiểu ra: "Ồ đúng ha, đến lúc đó chúng ta lập đội nhiều thêm vài người là được, thế nên đây rốt cuộc là nhiệm vụ gì?"
Một người khác nói: "Ai biết, chờ hệ thống thông báo thôi."
Người cũng đang tò mò không kém chính là bọn Ám Hoả.
Tân Lạc nhìn vào dòng thí luyện thứ ba: Ớt đỏ và rượu vang tự ủ ở thành Tây Tát, hương thơm không cần phải bàn cãi.
Cậu càng lúc càng cảm thấy đây là Poon Choi*, chọn cách tiếp tục giữ bí mật, cùng Chu Minh đến thành Tây Tát, hỏi: "Ớt đỏ và rượu vang tự ủ ở đâu?"
(*Poon Choi là loại lẩu đặc biệt của người Hong Kong cũng như Trung Quốc đại lục. Món ăn có từ triều đại Nam Tống (960-1279), khi dân địa phương nấu các món ngon, đặt cùng trong một chiếc nồi lớn để phục vụ hoàng đế.)
Thời Minh Chu tra tài liệu xong, phát hiện cũng không khó, nhưng phiền.
Cái trước có thể thu mua của server, cái sau cần chạy vài vòng nhiệm vụ.
Xem ra độ khó tổng thể của thí luyện này cũng không cao, chỉ là cần phải có thời gian và kiên nhẫn. Cửa thứ hai thoạt nhìn thì khó, nhưng sau khi hiểu được cơ chế, hai ba người chơi hệ Thuỷ thay phiên nhau giảm tốc là được, cũng dễ qua.
Tân Lạc nghe phân tích của anh, trầm mặc.
Thời Minh Chu vốn sợ cậu sẽ mất kiên nhẫn nên mới nói trước với cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì?"
Tân Lạc nhìn anh: "Thì... Trời mà muốn giáng cho ai trọng trách lớn lao, đầu tiên ắt sẽ cái gì ấy*. Thí luyện này không khó, thế pháp thuật dạy cho tôi có lợi hại nổi không?"
(*Câu gốc của Mạnh Tử: 天将降大任于是人也,必先苦其心志...... (Tạm dịch: Trời mà muốn giáng cho ai trọng trách lớn lao, đầu tiên ắt sẽ làm khổ tâm chí họ.))
Thời Minh Chu nói: "Nhìn từ góc độ khác, tìm các đại sư khác học pháp thuật cũng không cần phiền toái như này, vị đại sư này có thể ra đề cho cậu, vậy pháp thuật dạy cho cậu chắc hẳn cũng sẽ khá đặc biệt."
Tân Lạc nói: "Chỉ sợ đến lúc đó lão ta lại dạy tôi phép thuật nướng cá thôi."
Thời Minh Chu cũng không nắm chắc chuyện này: "Cứ làm đi, làm xong là biết thôi."
Hai người thu thập ớt xong, bắt đầu chạy đôn chạy đáo thu thập nguyên liệu làm rượu vang.
Có rất nhiều người chơi đang chú ý động tĩnh của bọn họ, lén lút thảo luận một hồi, đều cảm thấy là phụ tuyến hoặc sự kiện liên quan đến ẩm thực, bèn chờ xem tiếp theo sau họ sẽ làm gì.
Nhưng thí luyện cũng chỉ có ba ải, bọn Tân Lạc làm xong rượu vang, lấy được ớt người chơi đưa tới liền trở về tìm đại sư.
Trên đường đi, Tân Lạc vẫn lo lắng sẽ lại đi qua khu hoạt động của Caronte, nhưng có thể là do khác hướng, lần này bọn họ đi đến từ một trận truyền tống khác, cách chỗ Caronte rất xa, cậu lập tức bình tĩnh lại.
Hai người đi tới sân vườn của đại sư, thấy đại sư lại đang gãi chân.
Tân Lạc tiến lên bắt chuyện, lấy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn ra đặt lên mặt bàn trước mặt lão.
Đại sư thấy thế liền mừng rơn: "Thằng nhóc này được đấy, quả nhiên lão không nhìn nhầm anh!"
Vừa dứt lời, hai người đồng thời nhìn thấy một dòng thông báo hệ thống: Chúc mừng dũng sĩ Thần Rừng Hạ Phàm đã hoàn thành thí luyện của Efevberha.
Chỉ là một thí luyện học pháp thuật, sẽ không phát thông báo toàn server, mà chỉ hiện lên một dòng thông báo hệ thống đơn giản.
Loại thông báo tương tự như này xuất hiện mỗi phút mỗi giây trong game, người chơi đã sớm không lấy làm lạ. Nhưng bởi vì động tĩnh của hai vị đại lão hôm nay, bọn họ chốc chốc liền kiểm tra kênh hệ thống, thông báo này vừa xuất hiện, đã lập tức bị người tinh mắt nhìn thấy.
[Loa] Bưởi Chùm Chùm: Efevberha là Efevberha mà tui biết á hả? [Ảnh chụp màn hình]
[Thế giới] Độ Lượng:!
[Thế giới] Nghe Trăng Sáng Hát Ca: Đệt!
[Thế giới] Ám Hoả: Vãi nồi!
[Thế giới] Phóng Túng Uống Rượu: Vãi nồi thế mà là cái nhiệm vụ này á!
[Thế giới] Ba Mươi Lạng: Sư phụ đỉnh chóp!
[Thế giới] Tart Trứng Dâu Tây: Có thể đối chiếu, Efevberha thích nghiên cứu mỹ thực.
[Thế giới] Xoạc Chân 360 Độ: Tôi phấn khích quá đi, trên diễn đàn đã tranh luận chuyện năm đại sư này rốt cuộc có dạy pháp thuật được không rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng đã có kết quả rồi!
[Thế giới] Vô Tình Lại Có Nắng: Tôi đi đăng bài đây!
[Thế giới] Đại Thông Minh: Đến phân tích lại đi, đêm qua đại lão này mở được một phụ tuyến nhỏ, chính là cái nào sao?
[Thế giới] Nồi Gang Hầm Thịt: Không thể nào, bọn tôi thử hết rồi mà.
[Thế giới] Điên Không Dừng Được: Thế có thể là gì được chứ? Đại lão này vừa max level thôi mà!
[Thế giới] Đếm Ngược: Gượm, có mỗi tôi chú ý Ba Cân gọi cậu ta là sư phụ thôi hả?
Tin nhắn trên kênh trôi rất nhanh, tin nhắn riêng của Tân Lạc cũng chật kín.
Cậu phớt lờ tất cả, chỉ chăm chăm nhìn Efevberha không chớp mắt.
Efevberha cũng nhìn cậu với ánh mắt đầy nghiêm túc: "Tiếp theo đây, lão sẽ truyền lại sở trường tuyệt kỹ của lão cho anh!"
Tân Lạc căng thẳng mà nín thở: "Là gì ạ?"
Efevberha nói: "Công thức nướng cá!"
Tân Lạc: "?"
Thời Minh Chu: "..."
Lý trí của Tân Lạc "pặc" một tiếng, đứt đoạn.
Efevberha nói: "Công thức nướng cá này là lão đã nghiên cứu rất lâu mới..."
Tân Lạc nhặt con cá trên bàn lên, ném vào mặt lão.
Thời Minh Chu: "..."
Efevberha nói cho hết câu: "Đúc kết ra được đấy, ngon lắm, cá chắc anh sẽ hài lòng."
Tân Lạc nói: "Cháu không hài lòng, cháu muốn học pháp thuật!"
Efevberha nói: "Vội cái gì, làm chậm thì thành phẩm mới tinh tế, ăn cá nướng xong đã."
Tân Lạc ngẩn ra, thấy được một chút hy vọng: "Ăn cá xong sẽ dạy pháp thuật?"
Efevberha vẫn là câu "ăn cá nướng xong đã" đó, nhiệt tình chia cho cậu một con: "Học theo lão, nấu dễ lắm."
Tân Lạc nhìn chằm chằm con cá của mình, ghét bỏ: "Cụ mới nãy gãi chân còn chưa rửa tay."
Efevberha đưa thêm hành hoa cho cậu: "Lão rửa rồi."
Tân Lạc nói: "Cụ chưa rửa!"
Thời Minh Chu nhìn mà cạn lời, quyết định đi theo bọn họ.
Con cá này Tân Lạc nấu đến đầy khó khăn trắc trở, nhưng may mà vẫn làm xong.
Efevberha hỏi: "Có phải ngon lắm không?"
Tân Lạc không động vào dù chỉ là một miếng, nói: "Vâng ạ."
Efevberha nhấp một ngụm rượu, đặt cốc xuống rồi nói: "Lão từng bị giam cầm, nên cứ nghĩ sau này cũng sẽ nhốt người khác lại. Nhóc con, anh và lão có cùng trải nghiệm với nhau, ắt hẳn sẽ hiểu tâm trạng của lão. Pháp thuật này của lão tên là Lao Tù Hắc Ám, hôm nay lão đây sẽ dạy cho anh."
Tân Lạc nghe được một âm báo nhắc nhở, vội vàng mở thanh kỹ năng ra, nhìn thấy một pháp thuật mới.
Pháp thuật sẽ căn cứ vào thuộc tính của người chơi mà điều chỉnh cho thích hợp, lao tù này được tạo thành từ lửa, khi triệu hồi ra có thể vây khốn người chơi trong phạm vi nhất định, kéo dài hai giây, hơn nữa còn không thể hoá giải.
Hoả Liên của cậu có thể vây khốn bốn đến năm mục tiêu một lần, thời gian năm giây, nhưng có thể bị thanh tẩy, cũng có xác suất nhất định bị người chơi đang trong trạng thái vô địch miễn khống. So ta, lao tù này tuy chỉ có hai giây, nhưng lại là một kỹ năng khống chế rất mạnh.
Thời Minh Chu thấy cậu ngồi đấy không hé răng, hỏi: "Là kỹ năng gì?"
Tân Lạc bèn gửi ảnh chụp màn hình cho anh.
Thời Minh Chu mở ra xem rồi nói: "Khá tốt đấy."
Với trình độ tung chiêu khống chế chính xác của đối phương, khẳng định cũng sẽ dùng pháp thuật này cực kỳ thuận tay.
Tân Lạc gật đầu.
Công bằng mà nói, quả thật không tệ.
Nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra dùng cái này thì có thể đối phó với Caronte như nào. Cho dù pháp thuật này có thể có tác dụng với NPC, nhưng trói trong hai giây thì làm được cái mẹ gì?
Cậu vô thức nhìn về phía Chu Minh.
Thời Minh Chu nói: "Muốn đi, hay là muốn tìm một chỗ thử pháp thuật này?"
Tân Lạc kìm xuống ý muốn hỏi anh, đứng dậy nói: "Đi thôi."
Thời Minh Chu cùng cậu đi một đoạn, vẫn cảm thấy cậu không hào hứng là bao, anh ngẫm lại cái tính nết của trứng nhà mình, lập tức liên tưởng đến Caronte.
Phấn khích đi nhận Easter egg nhưng lại bị đánh, cục tức này e là nuốt không trôi nổi.
Trong lúc nhất thời anh cũng không thể nghĩ ra giải pháp, phải nghiên cứu địa hình trước đã, bèn dời lực chú ý đi: "Muốn đi chơi gì?"
Tân Lạc nói: "Còn nhiều nhiệm vụ phụ tuyến mà tôi chưa mở lắm."
Thời Minh Chu nói: "Đi thôi, dẫn cậu đi."
Tân Lạc thích chơi với những NPC này, rất nhanh đã phấn chấn trở lại.
Hai người chơi đến gần mười hai giờ mới offline, Thời Minh Chu trở về phòng nghỉ ngơi, hôm sau ăn sáng xong liền dẫn em trai đến sân bay.
Trong lúc chờ máy bay, anh mở tài liệu của Luo trên mạng ra xem.
Luo, tên thật là Tân Lạc, gia nhập GSA ở tuổi 17, chính thức thi đấu ở tuổi 18, giải nghệ ở tuổi 21, sang năm cũng chỉ mới 22 tuổi.
Anh lướt xem, Thời Minh Hào không nhìn thấy màn hình của anh, ngồi bên cạnh do dự vài giây, hỏi: "Anh, mồng bảy công ty đi làm, có phải mồng sáu anh phải trở về không?"
Thời Minh Chu "Ừ" một tiếng.
Thời Minh Hào nói: "Vậy mồng sáu anh có rảnh không?"
Thời Minh Chu nói: "Tạm thời không có sắp xếp, sao đấy?"
Thời Minh Hào nói: "Anh của bạn học em, chính là cái vị vô địch thế giới kia ấy..."
Thời Minh Chu nghe được một nửa liền dời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn nhóc.
Thời Minh Hào nói: "Anh ấy cũng học Đại học X, anh còn nhớ không?"
Đúng thật là Thời Minh Chu đã quên mất thông tin này, nhưng đầu óc anh rất tốt, bấy giờ em trai vừa nhắc tới thì liền nhớ ra, đáp: "Nhớ."
Thời Minh Hào nói: "Sang năm anh ấy phải làm thủ tục nhập học, bọn em liền nghĩ dù sao các anh cũng cùng trường, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi."
Thời Minh Chu tắt màn hình đi: "Rảnh, trả lời đi."
Thời Minh Hào nghĩ đến việc có thể chụp ảnh cùng với người thật, hào hứng đáp: "Dạ!"
Cậu nhóc gửi tin nhắn cho Tân Hải Dật, ngoài ý muốn phát hiện Tân Hải Dật ấy vậy mà đã thức, hỏi: [Nay sao cậu dậy sớm thế?]
Tân Hải Dật: [Chưa dậy, vẫn còn nằm trên giường nè]
Thời Minh Hào: [Vậy sao lại tỉnh sớm thế?]
Tân Hải Dật: [Gặp ác mộng, mơ thấy anh tôi kỳ thật vẫn chưa tỉnh lại, bị doạ cho tỉnh người luôn]
Thời Minh Hào gửi một cái meme sờ đầu, an ủi đôi câu.
Tân Hải Dật nằm thêm một lúc vẫn không buồn ngủ, liền đăng nhập vào game, phát hiện anh mình vậy mà đang online.
Cậu nhóc vội vàng tìm qua đấy, đi quanh anh mình một vòng, bình tĩnh lại.
Tân Lạc cũng ngạc nhiên như Thời Minh Hào: "Sao lại dậy sớm vậy?"
Tân Hải Dật không nói nguyên nhân cụ thể: "Ngủ không được, muốn chơi game, anh đang làm gì thế?"
Tân Lạc nói: "Làm phụ tuyến."
Tân Hải Dật xung phong nhận việc: "Vậy em đi cùng anh!"
Tân Lạc đương nhiên không có ý kiến, vừa mở diễn đàn hướng dẫn, vừa đi tìm NPC, lúc này nghe phía sau vang lên một giọng nói thăm dò: "Lạc Lạc?"
Cậu chợt khựng, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là ID của đối phương: Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất.
Mà người chơi này vừa thấy cậu có phản ứng, lập tức che miệng kêu lên: "Em biết ngay mà, quả nhiên là anh!"
Tân Lạc ngạc nhiên trông cực thật: "Cậu đang nói ai thế? Tôi chỉ là nghe phía sau có âm thanh nên muốn nhìn thử thôi, cậu nhậm nhầm người sao?"
Lạc Lạc Đẹp Trai Nhất nói: "Đừng ngụy biện nữa, tối hôm qua trên diễn đàn phân tích anh lại một lượt, nhất trí cho rằng anh là đại lão của trò chơi khác, cái ID này, cái tính cách này, cái kỹ thuật này, những người không quen thuộc tất nhiên không thể đoán được là anh, nhưng em là fan của anh bao năm rồi, vừa nhìn là liền có thể nhận ra!"
Tân Lạc vừa toan phản bác, lại nghĩ đến một chuyện, vội vàng đổi thành kênh đội ngũ: "Tính cách của anh rất dễ nhận ra sao?"
Tân Hải Dật dùng vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn cậu: "Anh, anh nên hỏi là có thể tìm được người thứ hai có cái tính cách giống như anh không mới phải."
Tân Lạc không muốn thừa nhận: "Thật sự rõ ràng thế á?"
Tân Hải Dật nói: "Bản thân anh không nhận ra sao?"
Tân Lạc nói sự thật: "Không có mà."
Tân Hải Dật thầm nhủ thế thật đúng là tự luyến mà không hề hay biết gì luôn, nói: "Dù sao thì em cũng cảm thấy nó khá là rõ ràng đó."
Tân Lạc nói: "Thế ví dụ nhé, có một người xa lạ chơi cùng với anh một tháng trên mạng, chưa từng gặp mặt nhau, sau đó anh thay đổi thân phận mới tiếp cận anh ấy, anh ấy có thể nhận ra không?"
Tân Hải Dật vuốt cằm suy nghĩ một lúc: "Cái này phải xem thời gian hai người tiếp xúc và trình độ thông minh của anh ta chứ nhỉ?"
Tân Lạc lập tức thấy như sét đánh giữa trời quang.
Chu Minh nhạy bén như đến nhường nào, chính cậu đã đích thân trải nghiệm.
Hôm qua Chu Minh nói một đống gì mà "trước kia trứng linh thú của tôi thế lọ thế chai", đều là để thăm dò cậu sao?