Ôm Một Cái Nha

Chương 39


Trì Bối: “…”

Cô hoàn toàn chưa bao giờ chiếm được chút lợi ích nào ở chỗ Tần Việt bất kể là trong lời nói hay là hành động.

Tần Việt hôn một cái nhưng cảm thấy chưa đủ, anh đè sau gáy cô bắt đầu hung hăng hôn m.út, còn cắ.n môi cô, không nhẹ không nặng mà cọ cọ, sự dịu dàng trêu chọc này khiến Trì Bối đỏ mặt tận mang tai, tim cũng đập rộn lên.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Sau khi hai người hôn một hồi lâu, Tần Việt cuối cùng mới thả cô ra để Trì Bối yên tâm ăn cơm tối.

Trì Bối trừng anh một cái, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh: “Chút nữa ăn.”

Cô cần tìm góc nhỏ bình ổn tâm trạng của mình một chút.

Đi vào nhà vệ sinh cô nhìn mình trong gương, môi đỏ hơi sưng, cả khuôn mặt đỏ rực như đánh má hồng, trông còn rõ ràng hơn cả lúc say rượu đỏ măt.

Trì Bối cắn cắn môi dưới, dùng tay vốc nước vỗ vỗ lên mặt mình, sau khi tỉnh táo lại hai phút mới ra ngoài tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cô lén lút trở về văn phòng tiếp tục tăng ca, toàn bộ quá trình… khiến cô cảm thấy mình và Tần Việt giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.

Nghĩ đến cái này, Trì Bối tự nở một nụ cười.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quyết định tối về nói với Tần Việt chuyện cười này mới được.



Buổi tối nhiều người tăng ca, sau khi Trì Bối ăn cơm xong từ trên lầu đi xuống còn có rất đông đồng nghiệp chưa về nhà.

Cô đảo mắt nhìn một vòng, lúc này mới ngồi ở vị trí của mình an tâm làm việc.

“Trì Bối, sang đây xem cái này một chút.”

“Được.”

Trì Bối đi qua chỗ Tiểu Bàn, gần đây thái độ của Tiểu Bàn đối với Trì Bối không tệ, không phải là nói trước kia có gì lạnh nhạt, chỉ là gần đây thấy Trì Bối thật sự có tài nên quý trọng.

Anh ta kiên nhẫn giảng giải cho Trì Bối chạy thử nghiệm: “Em xem xem, thiết lập tổng thể của người máy này đã hoàn thành rồi, lễ Giáng sinh tuần sau cũng đúng lúc có thể đưa ra biểu diễn, có điều ý giám đốc Tần là muốn để chúng ta chạy thử nghiệm lần cuối cùng.”

Trì Bối nghe mà sửng sốt một chút, sau khi ngẫm nghĩ chốc lát mới nói: “Giám đốc Tần đã xem qua rồi ạ?”

“Đương nhiên.” Tiểu Bàn nói: “Giám đốc Tần đều hỏi những thứ này trước tiên đó, anh ấy còn hỗ trợ chỉnh sửa một chút chi tiết.”

Anh Tiểu Bàn và cô vừa nghe vừa cảm khái: “Có điều anh cảm thấy đối thoại của người máy yêu đương này… đối thoại của nhân vật nam sao lại có chút cảm giác giám đốc Tần, giọng điệu nói chuyện có chút giống, nhưng giám đốc Tần có vẻ không phải là người sẽ nói lời ngọt ngào như vậy.”

Anh ta nói thầm, Trì bối ở một bên nghe hơi chột dạ.

Lúc cô thiết lập đối thoại cho nhân vật… bên nam thật sự đúng là có dựa vào hình tượng của Tần Việt, dù sao thì bình thường Trì Bối tiếp xúc không nhiều với đàn ông, cho dù nhiều thì người ta yêu đương cái gì cô cũng không hiểu rõ. Hơn nữa điều tra khảo sát trước đó thật ra không có tác dụng với cô lắm, đại đa số các chàng trai cơ bản đều không biết điều gì khiến con gái tức giận. Bạn tức giận với anh ta nhưng anh ta đêm về vẫn có thể gác chân ngủ ngáy o o, nhưng con gái thì không như vậy, con gái dễ suy nghĩ nhiều thứ lung tung.

Lúc nhìn những kết quả điều tra kia, còn có câu hỏi cãi nhau với bạn trai hoặc bạn gái thì nên làm thế nào.

Đại đa số nam sinh trả lời, không biết vì sao cô ấy lại cáu kỉnh, tôi vốn dĩ không muốn cãi nhau với cô ấy, không hiểu nổi phụ nữ.

Mà đại đa số nữ sinh trả lời, cái đồ móng heo lớn như thế nào, thế nào đó...

Phụ nữ sẽ nhớ một chuyện nhỏ cực kỳ lâu, mà đàn ông thì không, bọn họ đa số là sơ ý chủ quan, thậm chí rất dễ bỏ qua một vài vấn đề chi tiết. Nói như thế nào nhỉ, sự tinh tế trong tình cảm của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.



Cho nên sau khi cô tiếp xúc với Tần Việt, tự động thiết lập dựa trên hình tượng của anh rồi đưa vào. Hơn nữa từ một góc độ nào đó mà nói, Tần Việt thật đúng là rất phù hợp với nhân vật nam của người máy tình yêu, biết dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cho bạn gái vui vẻ, lạnh lùng với người ngoài, trong mắt chỉ có một mình bạn gái.

Nghĩ như vậy, Trì Bối đột nhiên cảm thấy Tần Việt rất tốt.

Nghĩ đến đây, cô mím môi không nhịn nổi muốn cười.

“Trì Bối.”

“Trì Bối.”

Tiểu Bàn gọi cô mấy tiếng.

“Hả?” Trì Bối hoàn hồn, nhìn về phía Tiểu Bàn: “Làm sao vậy ạ?”

“Em cười cái gì vậy?” Anh Tiểu Bàn vẻ mặt nghi ngờ: “Nghe đối thoại.”

Cô đeo tai nghe, tiếp tục nghe.

Một vài tình cảnh và đối thoại thiết lập trong đó quả thực thật sự rất thú vị, có điều thời gian hơi dài một chút, nếu như đặt vào buổi triển lãm khoa học kỹ thuật, thời gian quá dài cũng không thích hợp.

“Đoạn đối thoại này chúng ta có cần cắt đi một chút không, có quá dài rồi không?”

Tiểu Bàn đang suy nghĩ vấn đề này: “Trước đó anh hỏi giám đốc Tần, giám đốc Tần nói không cần, đến lúc đó đều sẽ cần biểu diễn ra, chỉ cần mở công tắc, để chúng nó đi yêu đương thôi.”

Trì Bối: “…”

“Ý kiến của giám đốc Tần là như vậy?”

Tiểu Bàn nhướn mày cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Giám đốc Tần có lẽ là còn có chủ ý khác, chúng ta chạy thử nghiệm này có khi chưa phải là then chốt, chỗ anh ấy hẳn là có thứ do anh ấy tự mình thiết kế.”

Trì Bối: “…”

Vì sao cô không biết nhỉ?

Mười giờ tối, Trì Bối mới ngáp một cái rời khỏi văn phòng.

Lúc cô đi ra, còn có mấy đồng nghiệp vẫn chưa về.

Trì Bối mang theo túi trực tiếp đi đến bãi đậu xe dưới hầm, vừa xuống dưới đã nhận được tin nhắn của Tần Việt: [Chờ anh hai phút, xuống ngay.]

Trì Bối: [Không vội.]

Cô đứng ở cửa thang máy, cũng không đi ra xa chờ. Bãi đậu xe dưới hầm vào buổi tối khiến cho người ta có loại cảm giác âm u sâu thẳm, không khỏi có chút sợ hãi.

Trì Bối nhìn xung quanh một cái, lúc muốn nhìn lại, thang máy “ding ding” một tiếng, dọa cho cô hoảng sợ quay đầu, đúng lúc đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tần Việt.

Tần Việt: “…”

“Dọa em sợ rồi sao?”

Trì Bối nhìn anh một cái: “Không phải anh bảo em đợi anh hai phút sao?”

Tần Việt cong cong môi cười, đưa tay xoa xoa đầu cô: “Hai phút rồi mà.”

“Nào có, chỉ có một phút.” Cô nhìn về phía Tần Việt: “Vừa rồi có chuyện gì à, cũng chỉ có một phút.”

Tần Việt “ừm” một tiếng: “Có người xin chỉ bảo một vấn đề.”

Anh mới từ văn phòng đi ra thì đụng phải người phụ trách của Trì Bối, Tần Việt đương nhiên là nhận ra, còn tương đối quen thuộc, anh ta đến tìm Tần Việt nói về vấn đề của người máy. Thậm chí còn nói anh ta cảm thấy thiết lập của người máy có chút giống với tính cách của Tần Việt, lại cảm thấy không quá giống, hỏi Tần Việt có cảm giác gì.

Tần Việt nói vài ba câu để anh ta rời đi, lúc này mới vội vàng đi xuống.

Anh phát hiện ra nhưng có điều không định vạch trần bạn gái của mình ngay. Bạn gái thích dựa vào anh để viết chương trình cũng không phải là chuyện không tốt, điều này chứng minh ảnh hưởng của mình trong sinh hoạt của Trì Bối khá sâu.

Trì Bối không biết hiện tại anh có suy nghĩ này, nếu như biết được, khẳng định đầu tiên là phản bác… bởi vì cô không có bạn là con trai nên mới dùng nguyên tắc ở gần, không có nguyên nhân khác.

“Về thôi.”

“Được.”

Cảnh đêm như nước, người tan làm vào giờ này đã không còn nhiều nữa, cả đoạn đường cũng một mạch thông thoáng.

Trì Bối còn chưa nói nhiều với Tần Việt được mấy câu đa được đưa đến dưới lầu tiểu khu.

“Cuối tuần có rảnh không?”

Trì Bối nghi ngờ nhìn anh: “Là muốn đi hẹn hò hay là đi đâu?”

Tần Việt trầm thấp cười một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Đi hẹn hò, nhưng cũng không hoàn toàn là hẹn hò.”

Nghe vậy, Trì Bối không quá ngạc nhiên “À” một tiếng: “Đi đâu vậy?”

“Thứ bảy là biết, mười giờ dậy được không?”

Trì Bối: “…”

Cô liếc nhìn Tần Việt, tháo dây an toàn nói thầm: “Anh xem em là heo sao, mười giờ còn không dậy nổi.”

Mặc dù bình thường mình cũng có thể ngủ đến mười giờ… nhưng trước mặt Tần Việt, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình không dậy nổi.

Tần Việt cong cong khóe miệng, nhướng mày cười nhìn cô: “Vậy mười giờ rưỡi anh tới đón em.” Anh dặn dò hai câu: “Ngày mai và ngày mốt anh không có ở công ty, bản thân em chú ý một chút, có chuyện gì thì có thể tìm Tống Văn Hạo, cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”

“Anh có việc phải xử lý à?” Trì Bối kinh ngạc nhìn qua anh.

Tần Việt gật đầu: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Bà ngoại anh ngày mai phải phẫu thuật, Tần Việt không muốn để Trì Bối lo lắng, cũng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, cảm xúc của chính mình Tần Việt có khi còn không khống chế được, cũng không có thời gian chăm sóc cô, cho nên dứt khoát không nói cho cô biết. Định chờ sau này bà ngoại tốt rồi lại đưa cô tới thăm.

Mặc dù Trì Bối nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cô nghĩ, vừa muốn đẩy cửa xe ra thì bị Tần Việt bắt lấy cổ tay, anh đè nén tiếng cười nói: “Cứ như vậy mà đi sao?”

Trì Bối: “…”

“Đưa bạn gái về nhà không có phúc lợi à?”

Trì Bối bật cười, vừa muốn hôn một cái về phía Tần Việt, cửa sổ xe bỗng bị người ta gõ gõ, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc: “Làm gì vậy, hơn nửa đêm, giám đốc Tần đưa em gái tôi về rồi thì nhanh đi về đi.”

Trì Bối: “…”

Tần Việt: “…”

Tần Việt nhìn về phía ánh mắt u ám của Tần Việt, vẫn nhanh chóng hôn một cái mới đẩy cửa ra xuống xe, nhìn về phía Trì Bảo mặc đồ ngủ, vẻ mặt kinh ngạc: “Chị, sao chị lại xuống đây rồi?”

Trì Bảo “hừ” một tiếng, khiêu khích nhìn về phía người trong xe: “Chị xuống vứt rác, không ngờ đúng lúc nhìn thấy em về nên tới xem một chút.”

Thật ra cô ấy cố ý. Cũng không thể để tên đàn ông Tần Việt này lúc nào cũng chiếm tiện nghi của em gái mình được. Trì Bảo suy nghĩ một chút, hơi lo lắng, em gái quá đơn thuần thì nên dạy như thế nào cho phải.

Tần Việt liếc nhìn hai người, hơi gật đầu, xem như chào hỏi Trì Bảo. Lúc này mới nhìn về phía Trì Bối: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Trì Bối “ừm” một tiếng: “Anh về đến nhà rồi thì nhắn tin cho em.”

“Ừm.”

Chờ sau khi xe đi, Trì Bảo mới trừng mắt nhìn cô, gõ gõ đầu cô: “Về nhà, đồ ngốc!”

Trì Bối: “…”

Vừa về đến nhà, Trì Bảo đã trực tiếp ngồi xuống ghế, giương cằm hướng về phía Trì Bối: “Ngồi đó.”

Trái tim Trì Bối run lên, nhìn chị gái của mình nịnh nọt nói: “Chị, chị muốn làm gì vây? Buổi tối chị ăn cái gì, có ngon không, muốn em làm cho chị một phần đồ ăn khuya không?” Trì Bối đưa tay xoa xoa cái cổ: “A, cổ của em hơi đau, hôm nay ngồi máy tính cả ngày, ê ẩm quá, muốn đi ngủ rồi.”

“…”

Trì Bảo hoàn toàn bó tay với em gái của mình.

Cô ấy lườm Trì Bối một cái, hừ lạnh một tiếng: “Em tiếp tục giả bộ đi, chị mặc kệ em.”

Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Trì Bảo, dạy dỗ: “Em đúng là đáng bị Tần Việt ăn sạch sẽ mà, anh ta bảo em hôn thì em hôn luôn à, không biết chống đối một chút sao?”

Trì Bối nghe vậy trong lòng nói thầm, không hôn thì là chống đối sao, chống đối không phải dùng như vậy.

Nhưng lúc này Trì Bảo đang trong cơn giận dữ, cô cũng không dám nói lung tung.

“Ôi chị, tụi em bình thường yêu đương… chuyện này cũng coi như là hành động bình thường mà.” Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía Trì Bảo: “Tối nay chị ăn gì rồi?”

Trì Bảo: “Gọi thức ăn ngoài.”

Trì Bối: “…”

Cô biết ngay mà. Mình không ở nhà, Trì Bảo mãi mãi không phải là người biết chăm sóc bản thân.

“Vậy à.” Trì Bối đưa tay sờ sờ đầu cô ấy, dỗ dành: “Chắc chắn là thức ăn ngoài không ngon, phá hỏng tâm trạng tốt của chị em.”

Trì Bảo lườm cô một cái, cũng không muốn trả lời.

“Em nhanh đi tắm rửa đi, vừa rồi không phải còn nói buồn ngủ sao.”

“Ừm ừm, em đi ngay.”

Hai chị em cãi nhau, ngược lại tăng thêm sinh khí cho mái nhà này.

Ồn ào qua đi, hai người rửa mặt, hiếm khi lại ngủ cùng nhau.

Ngày hôm sau đi làm, Trì Bảo gần đây không bận rộn nữa, có thời gian nên muốn đưa Trì Bối đến công ty. Trì Bối cũng vui vẻ, không cần ra ngoài hứng gió lạnh và chen tàu điện ngầm, cô đương nhiên là bằng lòng được đưa đi.

Kết quả là vừa đưa tới thì xảy ra chuyện.

Ngày đó không xuất hiện vấn đề gì, mãi đến sáng ngày hôm sau Trì Bối xuất hiện ở cổng công ty bỗng bị người ta vây đánh.