Mưa rơi ngắt quãng suốt ba, bốn ngày liền. Vào hôm Vương Điền lên triều, trời cuối cùng cũng trong.
Khi ánh mặt trời mới ló, Vương Điền mặc quan phục bước vào đại điện, nghênh đón vô số ánh mắt soi xét. Anh bình thản đi đến vị trí của mình, khép hờ mắt thể hiện dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ. Vì vậy, mãi chưa có ai tiến lên chào hỏi anh.
Lương Diệp đi ra từ sau điện Nghị Sự, ánh mắt ngắm chuẩn tại chỗ anh. Một quân vương và một bề tôi cứ vậy nhìn nhau. Trước long ỷ, thái độ Lương Diệp thật khó lường. Vương Điền hiền hòa ung dung giữa dàn quan lại. Cách tiếng hô vang "Vạn tuế" và ống tay áo nâng lên rồi hạ xuống của mọi người, người thương phía trước bỗng như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Vương Điền đứng thẳng giữa dàn đại thần đang quỳ đầy đất. Lương Diệp từ từ híp mắt lại, tay chắp sau lưng nhẹ nhàng ma sát.
Hắn không cho mọi người bình thân, chỉ nhìn chằm chằm người thứ hai còn đứng trong đại điện. Ánh nhìn vừa nghiền ngẫm vừa áp bức.
Vương Điền cong môi, vén quan phục về trước, quỳ hai đầu gối xuống mặt sàn lạnh như băng, đôi tay đan chéo, tì trán lên mu bàn tay, thực hiện một lễ lạy vua-tôi tiêu chuẩn.
"Hãy bình thân." Lương Diệp vung tay áo dài, ngồi lên long ỷ.
Vương Điền lần đầu nhìn long ỷ trên cao từ góc độ của thần tử thay vì góc độ của quân vương. Hai cảm giác khác biệt hoàn toàn khiến anh hơi ngẩn ngơ.
Bên tai là tiếng bàn tán của các đại thần. Biểu cảm vừa lạnh nhạt vừa kiêu căng của Lương Diệp trông đẹp chết đi được.
"Ngươi thấy việc này thế nào, Vương Điền?" Lương Diệp chợt nhìn về phía anh.
Vương Điền bỗng chốc hồi hồn, gốc lưỡi vẫn còn vị đắng sót lại của thuốc đổi giọng. Anh rủ mi mắt, bước khỏi hàng: "Thần cho rằng nên tổ chức tiệc mừng thọ của Thái hoàng Thái hậu thật hoành tráng, vừa thể hiện được lòng hiếu thảo của Bệ hạ, vừa tuyên dương phong phạm của nước Lương ta."
Trong triều đình, với bất kể việc lớn hay việc nhỏ nào, các thế lực kiểu gì cũng phải đấu đá một trận. Vương Điền nói năng hùng hồn đầy thuyết phục, xong thì về lại chỗ. Giữa hàng loạt tiếng cãi cọ ầm ĩ, anh nhẹ nhàng ngước mắt nhìn về phía Lương Diệp.
Lương Diệp chống một tay lên đầu, ngậm cười nhìn mọi người đang cãi cọ bên dưới, ánh mắt lại chênh vênh vô định. Đến Vương Điền cũng phải công nhận Lương Diệp chỉ cần ngồi tại đó thôi cũng đem đến cảm giác uy nghiêm áp lực, ẩn sau nét cười là những hoạch định mưu tính và sự quyết đoán đến tàn nhẫn không thua kém gì độ điên khùng quái gở của hắn.
"Vậy, tiệc mừng thọ giao cho Vương Điền xử lý."
Một câu, tắt hẳn tiếng ồn của triều đình.
Vương Điền không thuộc về bất kỳ đảng phái hay thế gia huân quý nào. Anh là "người của mình" đầu tiên mà Lương Diệp công khai đẩy ra.
Đây là quân cờ Hoàng đế dùng để dò đường, là tấm bia ngắm chói lọi được dựng thẳng, đồng thời cũng là thanh đao đầu tiên cho thấy hắn đã đích thân nhúng tay vào chuyện triều chính. Mọi sự đả kích, muôn vàn nghi kỵ đều đáp tại nơi anh, sơ sểnh chút thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.
"Thần lĩnh chỉ." Vương Điền cười khẽ, cúi người tạ ơn, sau đó đứng thẳng nhìn nhau với Lương Diệp.
Lòng hiểu mà không nói, chẳng ai chịu nhường ai.
**
Tan triều, Vương Điền được Vân Phúc dẫn tới Ngự Thư Phòng. Anh vừa bước vào, Vân Phúc lập tức cùng mọi người lui ra ngoài.
Vương Điền thậm chí chưa kịp thấy rõ vị trí đứng của Lương Diệp, đã bị người ta giữ chặt hai tay ấn lên chiếc bàn cạnh cửa. Khí thế ngang tàn quen thuộc bỗng chốc phủ kín toàn thân anh. Không đợi anh lên tiếng, miệng đã bị đối phương chặn lại.
Nụ hôn của Lương Diệp luôn trắng trợn và thô bạo, chứa đựng tính xâm lược và công kích của một con thú hoang. Vương Điền cắm ngón tay vào mái tóc hắn, túm người này về sau trước khi mình ngạt chết, tận dụng mọi cơ hội thở dốc, ngay sau đó lại chìm trong làm mưa hôn tựa sấm rền gió dữ.
Tên điên này chẳng màng tất cả, chỉ lo hôn thỏa thích. Vương Điền thở hơi gấp lườm hắn. Lương Diệp liếm vết thương ở miệng của anh như lấy lòng: "Ngươi mặc bộ quan phục này đẹp lắm."
Vương Điền định đứng dậy, Lương Diệp lại ấn chặt anh hơn: "Ngươi không có lời nào muốn nói với trẫm sao?"
"Hử?" Vương Điền nhìn hắn, chẳng hiểu tại sao.
Lương Diệp nhìn anh với gương mặt không cảm xúc hồi lâu. Hắn chợt bật cười, thân thiết kéo anh lên khóa ngồi trên đùi mình, lấy một phong thư từ tay áo ra, chầm chậm lắc lư trước mặt anh.
Vương Điền vươn tay định lấy, Lương Diệp nhẹ nhàng tránh đi, khó chịu nói: "Mấy ngày không gặp mà ngươi chẳng chịu hôn trẫm gì cả."
"Ta mới hôn chó à?" Vương Điền lạnh lùng liếc hắn.
"Khác chứ." Lương Diệp vùi mặt bên cổ anh cọ cọ, mềm giọng nói: "Hôn mặt ấy."
Vương Điền vuốt ve gáy hắn một lát, sau đấy nghiêng đầu hôn lên vành tai lành lạnh của hắn, vừa dịu dàng vừa tỉ mẩn hôn thẳng từ gò má tới chóp mũi hắn, chất giọng hơi khàn đục lạ lẫm: "Thế này?"
Lương Diệp thư thái dựa lên mép bàn, hài lòng nói: "Tạm tính."
Vương Điền sờ tay lên dái tai hắn, véo nhẹ: "Không đeo gì vào thì lỗ khuyên sẽ liền lại."
Lương Diệp nhướng mày: "Trẫm không thích đeo."
Hắn vừa dứt lời, dái tai bỗng đau châm chích. Vương Điền chăm chú ngắm nhìn dái tai hơi tụ máu của Lương Diệp. Hắn sờ lên, chỉ cảm nhận được một vật cứng lớn hơn hạt gạo một chút: "Gì đây?"
"Khuyên tai, ta tự làm." Vương Điền xòe tay ra, trên tay vẫn còn một chiếc khác, món đồ chơi này nhỏ xíu và góc cạnh. Anh nói: "Hơi sơ sài, tạm chưa tìm được nguyên liệu xịn, ngươi đeo tạm đi."
Lương Diệp quay mặt ra hiệu. Vương Điền đeo chiếc còn lại cho hắn. Lương Diệp chưa quen lắm, nhìn chằm chằm lỗ khuyên của anh: "Ngươi thì sao?"
"Ta không cần phải đeo." Vương Điền ngừng lời một chốc, mới nói tiếp: "Huống hồ, nếu chúng ta đeo khuyên giống nhau thì sợ rằng những đại thần đó lại phát điên lên mất."
Lương Diệp không bày tỏ ý kiến, vươn tay sờ vào mang tai anh, thẳng thừng bóc chiếc mặt nạ của anh xuống, để lộ khuôn mặt giống mình như đúc kia.
Ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt ve mắt môi anh. Vương Điền vô thức nhắm mắt, túm lấy tay hắn.
"Tự dưng tặng cái này làm chi?" Lương Diệp xé mở phong thư bằng một tay, ném xấp giấy thư ra.
"Coi như đáp lễ cho ngọc bội." Vương Điền gảy nhẹ vành tai hắn: "Không thích à?"
Lương Diệp chưa kịp hé răng, anh đã bình thản nói: "Không thích cũng phải đeo cho ta."
Lương Diệp ôm anh cười vui vẻ, đưa thư cho anh.
Vương Điền ngồi trên đùi hắn đọc thư nhanh như gió. Xem xong, anh hờ hững hỏi: "Đông Thần muốn đưa công chúa tới kết thân?"
"Bà già kia đã đồng ý." Lương Diệp ngửa đầu về sau, uể oải gác khuỷu tay lên mặt bàn, không buông tha bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh. Thấy anh dứt khoát đứng dậy, hắn vô thức túm lấy tay áo anh: "Trẫm tuyệt đối sẽ không..."
"Sao tự nhiên Đông Thần lại muốn đưa công chúa tới kết thân lúc này?" Vương Điền ngoảnh lại nhìn bàn tay đang nắm tay áo mình của hắn, đuôi lông mày khẽ nhướng: "Ngươi tuyệt đối sẽ không gì cơ?"
"... Sẽ không cưới người khác." Lương Diệp điềm tĩnh nói: "Trẫm chỉ cưới mình ngươi."
Vương Điền cười pha trò: "Sao không phải ta cưới ngươi?"
Lương Diệp đáp lời đầy hứng khởi: "Dĩ nhiên là được. Trẫm cưới ngươi rồi ngươi lại cưới trẫm về. Ngươi làm Hoàng hậu của trẫm, trẫm thì trở thành phu nhân trong phủ của ngươi. Tốt nhất hãy cho trẫm một cái danh cáo mệnh nhé."
Khóe môi Vương Điền giật giật. Quả nhiên anh vẫn không theo kịp nổi mạch tư duy ly kỳ này.
"'Liên minh Lâm Đồ' mà thư nhắc đến là gì?" Vương Điền thấy quen mắt nhưng tạm chưa nhớ ra xem được ở quyển sách sử nào.
"Đại Đô của nước Lương từng có tên là Lâm Đồ." Lương Diệp đi đến bên anh, trầm giọng nói: "Hai trăm năm trước, sau khi nội bộ triều Đại An lục đục, khắp mọi nơi chìm trong chiến loạn liên miên. Mãi cho đến trăm năm trước mới tạm hình thành thế chân vạc bao gồm bộ ba nước Nam Triệu-Bắc Lương-Đông Thần. Vào bảy mươi năm trước, quân chủ ba nước tề tựu tại Lâm Đồ, ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, kết thân để trông coi lẫn nhau. Đấy chính là liên minh Lâm Đồ."
Được hắn nhắc nhở, cuối cùng Vương Điền cũng nhớ ra, thắc mắc: "Nhưng năm ấy vừa ký hiệp ước liên minh chưa lâu, chẳng phải Nam Triệu đã xé bỏ và nó thành phế thải rồi sao?"
"Ba nước chấp nhận nó thành phế thải nhưng chưa bên nào đề cập ra ngoài. Không thì ngươi cho rằng Thôi Ngữ Nhàn dựa vào đâu để tiến cung? Cậu ruột của bà ta chính là quốc quân của Đông Thần." Lương Diệp cười nhạo một tiếng: "Lương Tông hoang dâm vô độ, không có chí tiến thủ, lại còn để cho Thôi Ngữ Nhàn nắm quyền nhiều năm như vậy. Sớm muộn gì trẫm cũng phải đào mộ lão lên."
Vương Điền hơi sặc, cảm xúc rối bời: "Thiết nghĩ đừng nên, dù gì cũng là tổ phụ ruột thịt của ngươi."
Có điều nghĩ kỹ vẫn tức thật. Năm ấy, nước Lương là nước mạnh nhất và tiềm lực nhất trong ba nước. Kết quả, từ khi vào tay Thôi Ngữ Nhàn, sức mạnh quốc gia cứ thế suy yếu dần. Nếu không có căn cơ dày thì e rằng không gồng nổi tới ngày nay.
Anh đi đến điện phụ, ngồi xổm xem bản đồ địa hình bốn nước trên sa bàn. Xét vị trí của Đông Thần thì phía Tây nước này là Nam Triệu, phía Tây Bắc giáp Bắc Lương, phía Đông Bắc giáp Lâu Phiền, hai mặt Đông, Nam giáp biển. Kể từ khi kế vị, Thân Nghiêu đã bắt tay vào cải cách thể chế kinh tế, thúc đẩy thương nghiệp phồn vinh, mở cửa ngư nghiệp và lâm nghiệp, đầu tư mạnh vào nghề đánh cá cùng với nghề làm muối. Không riêng gì nước Triệu và nước Lương, thậm chí Lâu Phiền, Nam Cương và vô số quốc gia nhỏ ngoài kia cũng đều rất dựa dẫm vào nghề làm muối của họ. Số thương nhân giàu có tại Đông Thần bỏ xa Nam Triệu và Bắc Lương không chỉ một quãng nhỏ...
"Mấy năm trước, Đông Thần thường xuyên đánh trận với Lâu Phiền, lấy được không ít ngựa chiến từ Lâu Phiền." Vương Điền chụm tay áo nói: "Chỉ e Thân Nghiêu đã có lòng thông nhất thiên hạ từ lâu. Thôi Ngữ Nhàn tung hoành được tại nước Lương nhiều năm vậy sợ rằng cũng nhờ đối phương bỏ kha khá công sức vào."
"Vào tiệc mừng thọ lần này của Thôi Ngữ Nhàn. Đông Thần, Nam Triệu và cả Lâu Phiền đều sẽ cử sứ giả đến đây." Không biết Lương Diệp lấy được tử đâu một nhành hoa, chỉ vào vị trí Đại Đô: "Trẫm đoán Thân Nghiêu muốn lợi dụng cơ hội trẫm phá hủy liên minh Lâm Đồ để xuất binh công khai."
Vương Điền nhướng mày: "Ngươi thấy liệu Đông Thần có ra tay trước không?"
"Tân đế Nam Triệu mới kế vị không lâu, bản thân còn đang gặp phải một đống rắc rối chưa xử lý xong, nào rảnh đi đánh Bắc Lương." Lương Diệp cụp mắt nói: "Chỉ sợ Lâu Phiền và Đông Thần giáp công từ hai bên. Có lẽ Nam Triệu sẽ nhân cơ hội tới chia chác nhưng không phải lực lượng chính."
"Tiêu soái cũng cho là vậy?" Vương Điền hỏi.
Lương Diệp nhìn thoáng qua anh rồi khẽ gật đầu: "Phía Nam được Tiêu Văn Bách trấn giữ, có thể trụ tầm một, hai năm. Phía Bắc thiếu đi Ngụy Vạn Lâm chỉ còn là bức tường giấy, cần phải nhanh chóng thay thế Thôi Cẩm. Tuy nhiên đằng sau Thôi Cẩm là Thôi Ngữ Nhàn. Trẫm muốn giành lại quân phía Bắc kịp thời trước khi bà ta ra tay với quân phía Nam."
Vương Điền nhìn chằm chằm sa bàn dưới chân. Hiếm khi Lương Diệp thể hiện dáng vẻ nghiêm túc này. Tương tự, đây cũng là tín hiệu hợp tác Lương Diệp phát cho anh.
"Tiệc mừng thọ lần này đóng vai trò quan trọng nhất." Lương Diệp cầm nhành hoa chọt chọt mu bàn tay anh: "Trẫm biết ngươi và Văn Tông muốn mưu tính từ từ, thế nhưng ngươi cũng thấy vụ án gây rối kỷ cương trong kỳ thi rồi đấy. Kéo dài thêm bao nhiêu sẽ chỉ chết nhanh hơn bấy nhiêu thôi."
Vương Điền vươn tay cầm lấy ngọn nhành hoa, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy thì phải giải quyết nhanh gọn dứt khoát thôi."
Lương Diệp cong môi cười với anh: "Dẫu cho cửu tử nhất sinh?"
"Nếu ta tham sống sợ chết thì cứ thế phí hoài bao mưu tính của ngươi rồi." Vương Điền cười đạm nhiên: "Ta còn đang chờ vinh hoa phú quý được phong thưởng đây."
Lương Diệp nhìn sâu vào mắt anh: "Dĩ nhiên trẫm sẽ không nuốt lời."