Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi!

Chương 1: Gặp gỡ ông chủ thần bí


Chiếc giường êm ái được đặt trong căn phòng sa hoa rộng lớn, trên giường là một người phụ nữ đang ngủ say. Tiếng chuông di động vang ầm ĩ, quấy rầy giấc ngủ của cô ta.

Triệu Yên nhăn mày hơi hé mắt, bàn tay xinh đẹp mò mấp trên đầu tủ tìm kiếm thiết bị phát ra âm thanh kia.

"Alo?" - Giọng nói nhè nhè do chưa tỉnh ngủ.

"Tiên sinh tối nay sẽ đến đón cô đi dự bữa cơm. Cô nhớ chuẩn bị chỉnh chu, đặc biệt là đừng để ngài phải chờ đợi."

"Vâng tôi biết rồi."

Người kia sau khi truyền đạt xong liền ngắt máy. Triệu Yên cũng không ngủ nổi nữa, cô ngồi thẳng dậy vươn vai một cái lấy tinh thần.

Cô là Triệu Yên, một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình "cơm không lành, canh không ngọt". Năm cô mười tuổi, cha cô bỏ đi cùng người phụ nữ khác, để lại mẹ con cô sống cùng bà ngoại. Năm cô mười tám tuổi, bà ngoại qua đời, mẹ cô cũng được người đàn ông ngoại quốc nào đó đón sang nước ngoài. Lúc ấy Triệu Yên đi theo mẹ sang nước M định cư, nhưng chỉ được nửa năm cô đã quay lại quê hương một lần nữa.

Lý do không ai muốn nhắc đến, quan hệ cha dượng và con riêng của vợ luôn là vấn đề nhạy cảm. Triệu Yên lớn lên xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người đàn ông kia kiềm lòng không đậu. Vì giữ gìn hạnh phúc cho mẹ, nên Triệu Yên lựa chọn im lặng và ra đi.

Lúc về nước, cô không có tiền cũng không có người thân để dựa dẫm. Muốn đi học cũng phải có tiền, cùng đường, cô đi tới quán bar. Hôm ấy cô nhớ có một người đàn ông đi tới bắt chuyện với cô, anh ta hỏi: "Cô có muốn kiếm tiền không?"

Câu hỏi ấy đánh vào nội tâm của Triệu Yên. Vậy là cô không do dự đáp lại ngay: "Muốn!"

"Đi theo tôi?"

"Được!"

Chính người đàn ông ấy đã dẫn cô đến ngôi nhà này sau một đợt kiểm tra sức khoẻ, anh ta nói cô chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ chủ nhân của mình mỗi tháng tiền sẽ đều đặn gửi thẻ ngân hàng.

Thay vì bán mình cho nhiều người, bán mình cho một người chẳng phải tốt hơn rất nhiều?

Triệu Yên đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bán rẻ linh hồn của mình, những năm năm qua, người "chủ nhân" ấy chưa một lần nào xuất hiện. Cô có tò mò, có nghi ngờ, phải chăng mình bị lừa nhưng sự thật thì tiền hắn ta vẫn gửi đều cho cô hằng tháng.



Người đàn ông tên Lâm Vỹ ấy nói: "Tiên sinh không có nhiều thời gian rảnh rỗi với lại ngài không chỉ nuôi một mình cô."

Hắn có rất nhiều phụ nữ, lại có rất ít thời gian. Triệu Yên nghĩ hắn giống như hoàng thượng thời xưa, trong hậu cung ba ngàn giai nhân cũng có người cả đời cũng chưa một lần được ân sủng?

Không tới cũng được, vậy cô càng thoải mái. Đã năm năm trời chưa từng gặp "hoàng thượng" cớ sao hôm nay "hoàng thượng" lại triệu kiến cô?

Triệu Yên vừa ngâm bồn vừa có nhiều suy đoán trong lòng. Hắn, là người như thế nào?

Đừng nói là hắn nhìn trông ra sao, ngay cả cái tên cô cũng không biết. Cô chỉ biết Lâm Vỹ là cánh tay đắt lực của hắn, mọi chuyện đều do anh ta sắp xếp cho hắn, chứ hắn chưa từng lộ diện.

Vì cuộc gọi kia mà hôm nay cô không ra ngoài, lịch dạy thêm cũng hẹn lại vào ngày mai. Năm năm qua cô đã học tập và tốt nghiệp đại học, chỉ còn vài tháng nữa là lấy được chứng chỉ ra trường. Cô cũng dự định sẽ nói với Lâm Vỹ cô không làm công việc này nữa, năm đó đi theo anh ta vì cô cần tiền để đi học, giờ đã học xong có thể đi làm kiếm tiền.

Triệu Yên không có ý định ngồi chơi xơi nước cả đời này...

Buổi tối 6 giờ, chiếc Maybach chạy thẳng vào khuôn viên sân nhà. Triệu Yên mặc chiếc váy lụa màu tím dài qua gối, kiểu dáng cổ yếm kín cổng cao tường nhưng vẫn sang trọng và yêu kiều.

Lụa đẹp vì người, gương mặt cũng được trang điểm kỹ lưỡng không thể chê bai.

Tài xế mở cửa xe cho cô, Triệu Yên ngoan ngoãn ngồi vào.

Người đàn ông đã ngồi sẵn ở bên trong, hắn mặc bộ đồ vest màu nâu cafe sang trọng. Gương mặt góc cạnh cương nghị, hắn đeo chiếc kính gọng vàng, trông chín chắn hơn hồi còn đi học nhiều.

Lục Dương dùng tay đẩy gọng kính, hắn lật mở tập tài liệu trong tay, đọc hàng chữ đầu tiên, đồng thời cất giọng: "Cô tên là Triệu Yên?"

Lúc này hắn mới nhíu mày quay sang nhìn Triệu Yên sớm đã thất thần ngây người nhìn hắn từ nảy đến giờ. Bốn mắt giao nhau, ký ức bỗng ùa về như vừa mới hôm qua.

Có lý nào lại có sự trùng hợp như vậy? Người đàn ông bao nuôi cô năm năm nay lại là Lục Dương? Hắn là bạn học kiêm bạn trai cũ của cô đó.