Ông Đây Muốn Hôn Chết Em

Chương 86: Ngoại Truyện 2: Tương Tư


Edit by Táoo ~

——————————

"Reng ~ reng ~"

Điện thoại đặt trong túi trên bàn nhẹ nhàng rung lên, cùng lúc đó chuông tan học cũng vang lên.

Vưu Thị Hoạ bất đắc dĩ đỡ trán, buông bút trong tay nhìn một nửa bài tập toán vừa giải ra, vẫn cầm lấy điện thoại ra ngoài.

Bây giờ là 10 giờ sáng, thời gian giải lao của Nhất Trung, mà ở nước Mĩ xa xôi nơi Dung Giai cách ngàn dặm lại là 10 giờ tối.

Ừm, cô cần phải dỗ dành bạn trai đi ngủ.

Bây giờ đã bước vào tháng 12, thời tiết khô lạnh, Vưu Thị Hoạ nắm thật chặt áo khoác, tóc bị gió thổi loạn, chạy chậm vào phòng để đồ.

Vừa nghe máy, khuôn mặt phóng đại của thiếu niên lập tức nhảy ra, chiếm cả màn hình.

"Tiểu bảo bối..."

Vưu Thị Hoạ nhìn anh, lại nghe thấy giọng nói ấm ức của anh, bất đắc dĩ cười cười, "Ừm."

Dung Giai mặc áo ngủ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng của anh, thần sắc uể oải nằm trên giường.

"Anh trai anh giấu hộ chiếu của anh rồi, còn nói mẹ anh gọi điện thoại tới..."

Vưu Thị Hoạ dở khóc dở cười nhìn anh, "Anh lại muốn trốn về nước đúng không?"

Dung Giai trầm mặc rũ cúi đầu, xem như đồng ý.

"Chờ nghỉ Tết, em tới thăm anh, được không?" Vưu Thị Hoạ không nhịn nổi khi thấy dáng vẻ này của anh, có chút đau lòng.

"Đừng, có mỗi ba ngày nghỉ còn chưa đủ cho em tới đây, em còn bị lệch múi giờ..." Ánh mắt Dung Giai sáng lên, khoé môi nhếch lên một độ cong rất nhẹ, nhưng lại giả bộ bình tĩnh khuyên cô đừng tới.

Vưu Thị Hoạ không phát hiện ra tâm tư nhỏ của anh, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, chỉ có thể dịu dàng an ủi, "Vậy được, dù sao anh cũng cố gắng về trước năm mới mà."

Dung Giai còn chưa kịp vui mừng đã phải hứng một đòn ngay tim, nhưng những lời này đều do anh nói, anh cũng chỉ có thể bình tĩnh ai oán gật đầu.

Anh tới Mỹ đã hơn nửa tháng, ngày đêm phải chịu sự tra tấn của nỗi nhớ nhung da diết, đáng tiếc người anh tâm niệm lại chú tâm vào học tập, không thèm để ý tới anh, ngay cả việc dành ra vài phút đáng thương cũng khó khăn lắm mới được.



Thật sự thảm mà.

Vưu Thị Hoạ liếc đồng hồ trên điện thoại, ừm, còn hơn mười phút.

"Nhắm mắt lại, mau ngủ đi."

"Không có em anh không ngủ được, anh nhớ em sắp chết rồi!" Dung Giai nhìn cô, trong giọng nói mang theo sự bất mãn nghiến răng nghiến lợi.

Nói thật.

Anh nhớ cơ thể thơm tho mềm mại của Vưu Thị Hoạ, đôi mắt to ngập nước, miệng nhỏ ngọt ngào... còn có hai luồng trắng mịn như tuyết phía trước, eo nhỏ tinh tế, hai chân dài trắng nõn, huyệt nhỏ ấm nóng căng chặt...

Anh nhớ đến mức đêm không ngủ được, sáng sớm tỉnh lại bên dưới trướng đến phát đau.

Lúc đi anh đã trộm mang theo vài bộ nội y của Hoạ Hoạ, ban đầu thì không sao, ngửi thấy hương thơm quen thuộc kia vẫn miễn cưỡng bắn ra được, nhưng người đã được ăn sơn hào hải vị no nê sao có thể chỉ ăn món khai vị được nữa chứ?

Lâu ngày càng khó bắn ra, thậm chí ngay cả dùng nội y của cô đặt lên côn thịt mà tự an ủi cũng không ra nổi, chỉ càng ngày càng trướng nóng phát điên...

Suốt ngày dục cầu bất mãn, sắc mặt anh cũng kém vài phần.

Vưu Thị Hoạ nhìn đôi mắt đen nhánh cách bên kia màn hình, trái tim cũng dần đập nhanh hơn.

Ở bên nhau lâu như vậy, mỗi ánh mắt của anh đều khiến cô cảm thấy quen thuộc.

Đáy mắt anh là một mảnh tình dục mãnh liệt, ánh mắt nhìn về phía cô quá mức lộ liễu như muốn ăn cô vào bụng ngay lập tức.

Cô vô cớ nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.

"Bảo bối có nhớ ông xã không? Hửm?" Dung Giai tiến sát lại gần, giọng nói càng thêm rõ ràng như nói bên tai cô.

Vưu Thị Hoạ mất tự nhiên quay mặt đi, vành tai đỏ bừng lại tiết lộ tâm tư của cô.

Nhớ chứ, sao cô có thể không nhớ anh được.

"Lúc anh không ở đó, bảo bối có tự an ủi tiểu huyệt không, hửm?" Thấy cô không có phản ứng, Dung Giai cười nhẹ một tiếng, cố ý đè thấp giọng hỏi tiếp.

Bây giờ không chỉ vành tai mà cổ cô cũng đỏ hết lên.







Vưu Thị Hoạ bị anh trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, vừa quay đầu định mắng đã phát hiện trên màn hình điện thoại, một cự vật lớn dữ tợn bỗng nhiên xuất hiện.

Cảm giác được người trong lòng nhìn chằm chằm côn thịt quá mức kích thích, Dung Giai hưng phấn đến đỏ mắt, nhịn không được thở dốc hai tiếng.

Vưu Thị Hoạ cũng ngơ ngác, trong lúc nhất thời quên dời tầm mắt.

Cự vật kia như cảm nhận được ánh mắt của cô, chậm rãi to thêm một chút, mã mắt hồng hào hơi khép mở phun ra một tia dịch sền sệt.

Thiếu niên như không chịu nổi dục hoả thiêu đốt, vươn tay tới chậm rãi chuyển động.

"Ưm... Hoạ Hoạ..."

Trong không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng than nhẹ ái muội không ngừng truyền tới.

Trái tim Vưu Thị Hoạ đập nhanh, nhất là khi nghe tiếng kêu sắc khí của anh, cả người càng thêm khô nóng, nhất là nơi tư mật đã ướt một mảnh.

Ma xui quỷ khiến mà cô đưa điện thoại lại gần, nhẹ nhàng rên khẽ một tiếng.

Giống như mèo nhỏ phát tình, mềm mại lại quyến rũ.

"A... Họa Họa..."

Dung Giai tất nhiên nghe thấy, anh khó chịu gầm nhẹ một tiếng, động tác trên tay càng kịch liệt.

"Ưm... anh trai... nhẹ một chút..." Sau khi rên hai tiếng, chút ngượng ngùng của Vưu Thị Hoạ cũng biến mất.

Cô cầm điện thoại, mặt nhỏ đỏ lên, lông mi rũ xuống, đôi môi khép mở uyển chuyển tràn ra từng tiếng nỉ non ngọt ngào, dễ như trở bàn tay khiến thiếu niên cách xa vạn dặm điên đảo.

"A... anh trai nhẹ thôi, Hoạ Hoạ không chịu nổi nữa, sắp bị côn thịt của anh trai 'làm' chết rồi..." Thời gian cấp bách, Vưu Thị Hoạ có tâm chọn cách Dung Giai không chịu nổi nhất.

Quả nhiên, tiếng hít thở của anh càng ngày càng thô nặng, động tác trên tay nhanh chóng.

Tuy rằng cô không nhìn thấy mắt anh nhưng cũng tưởng tượng ra bây giờ nó đã đỏ tới mức nào.

Tuy có cô ở một bên ưm ưm a a hỗ trợ nhưng khiến anh bắn ra trong mười phút vẫn không phải chuyện đơn giản, mắt thấy chuông vào lớp sắp kêu, Vưu Thị Hoạ chớp chớp mắt, ngọt ngào nói với bên kia điện thoại, "Anh Giai, em yêu anh!"

"A!" Lời tỏ tình ngọt ngào truyền vào tai khiến thiếu niên không nhịn được nữa, tinh quang buông lỏng, tinh dịch đã tích góp nhiều ngày bắn ra, dính lên màn hình điện thoại.

Vưu Thị Hoạ nhìn màn hình mờ mịt nhịn không được cười khẽ, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt sáng như sao, "Anh ngủ ngon nha ~"