Tiêu Diễn cuống quít nói: “Anh, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, chỉ là đóng phim thôi!”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng.
Lãnh Quân Lâm lau mồ hôi giùm cho Sở Khiêm.
Nếu như không phải đóng phim, chỉ sợ hai tay thằng nhóc này đã bị phế đi rồi!
Phim trường.
Lâm Quán Quán chỉ cảm thấy từ sau lưng toát ra luồng không khí lạnh như muốn giết người khác vậy, thân mình cô lại cứng đờ.
Phil Không cần quay đầu lại cũng biết là ai đang tỏa ra khí lạnh đó.
Cô hít sâu một hơi, nỗ lực khống chế tinh thần để không bị ảnh hưởng bởi Tiêu Lăng Dạ.
Tiếp tục quay phim.
Sở Khiêm ôm Thần phi, ôn nhu nói: “Ta chuẩn bị tắm cung cho nàng, nàng có thích hay không?”
Đôi mắt Thần Phi rũ xuống: “Hoàng Thượng tỉ mỉ chuẩn bị, thần thiếp đương nhiên là thích.”
“Thật không.” Anh lại đè đôi vai của cô, xoay thân thể cô lại đối diện với mình: “Vậy sao ta lại cảm giác rằng nàng lại không vui vẻ?”
*Thần thiếp nhìn bài trí trong phòng này, có chút nhớ nhà thôi.”
Hoàng Thượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Nếu là tưởng niệm người thân, hôm nào ta đây sai người gọi phụ mẫu người vào trong cung ở nhé.”
“Đa tạ Hoàng Thượng. Bất quá thần thiếp cha mẹ tuổi đã cao, chỉ sợ chịu không nổi đường xe mệt nhọc, vẫn là thôi đi.”
Hoàng Thượng nhíu mày: “Như thế nào lại kêu ta là Hoàng Thượng, không phải đã nói với nàng là lúc không có người thì gọi ta là Nhị Lang sao!”
Thần phi dừng một chút: “Nhị, lang.”
Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng.
Anh cứ như vậy nhìn Thần phi, nhìn một chút, trong ánh mắt của anh liền tỏa ra một ý vị tình tứ khác thường.
Thanh âm khàn khàn, nhẹ gọi một tiếng: “Thần Phi.”
Anh muốn làm cái gì không cần nói cũng biết.
Đáy mắt Thần phi nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, cô rũ mắt xuống, để tránh Hoàng Thượng nhìn ra cảm xúc của cô rồi lui ra phía sau hai bước, cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, hiện tại đang là thanh thiên bạch nhật.”
Hoàng Thượng mặc kệ.
Anh si mê nhìn Thần phi, cô cúi đầu, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng sau cổ nhỏ, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang dần buông xuống, làn da cô giống như trứng gà bóc, tinh tế, trắng nõn.
Ánh mắt Hoàng Thượng càng thêm cực nóng.
Anh tiến lên hai bước, đưa tay bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng lôi kéo cô tới mép giường, anh lại đè bả vai của cô, để cô ngồi xuống ở mép giường.
Bả vai Thần phi cứng ngắc.
“Hoàng Thượng.”
“Thần Nhi, đừng sợ.”
Nói, anh nhẹ nhàng đầy ngã Thần phi, chậm rãi đè ép thân thể xuống.
“Răng rắc.”
Một tiếng giòn vang.
Tiêu Lăng Dạ tức giận bóp gãy ghé tay vịn.
Tiêu Diễn nuốt nuốt nước miếng, liều mạng đè lại bả vai Tiêu Lăng Dạ: “Đóng phim đóng phim! Chỉ là đóng phim thôi mà. Anh ơi, anh ngàn vạn lần bình tĩnh ạt”
Má ơi!
Tại sao lại cho ông anh nhìn loại hình ảnh này cơ chứ.
Cơ bắp cả người anh căng chặt, bóp chặt người Tiêu Diễn, thiếu chút nữa thôi Tiêu Diễn đã khóc rồi.
Quay cái gì không quay.
Tại sao tiểu Quán Quán lại muốn quay loại phim như thế này!
Aaaaal Anh muốn điên rồi!
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ giống như từng dao nhỏ ghim khắp người Sở Khiêm.
Quay lại phim trường.
Sau lưng Sở Khiêm chọt lạnh, bắt giác run lên một chút.
Lí Mưu nhíu mày: “Sở Khiêm, tập trung một chút.”
“Thật xin lỗi, đạo diễn.”
Kỳ quái thật.