Chương 457:
Cô tự giễu cười cười.
Thật là ngu ngốc.
Rõ ràng biết là chuyện không có khả năng còn cố tình hết lần này đến lần khác muốn thử một lần mới bằng lòng hết hy vọng.
Tiêu Dục.
Là con nhà giàu ngậm muỗng vàng lớn lên, sao có thể vứt bỏ được cuộc sống giàu sang của chính mình rồi cùng cô sống một cuộc đời như người thường.
Mắt Lâm Vi rũ xuống, không nói với anh lời nào.
Lập tức phòng khách yên ắng trở lại.
Mười phút!
Hai mươi phút!
30 phút!
Rất nhanh đã một giờ trôi qua.
Liễu Uyễn Lê vào phòng cùng Tiêu Kính Niên còn chưa thấy động tĩnh gì, Tiêu Dục có chút đứng ngồi không yên.
Anh do dự một chút, chần chờ đi qua.
Phía sau.
Lâm Vi nhàn nhạt nhắc nhở anh một tiếng: “Giờ anh mà qua đó cũng chỉ bị mắng thêm.”
“Không liên quan đến cô!”
Hiện tại Tiêu Dục rất hận Lâm Vi.
Nếu không phải do người đàn bà này, liên hôn của anh sẽ tiền hành vô cùng thuận lợi.
La Mỹ Mỹ là con gái duy nhất trong nhà, chỉ cần anh cố gắng khiến cho La Mỹ Mỹ vui, về sau công ty La gia còn không phải của anh sao?
Đến lúc đó…
Coi như cha mẹ muốn anh làm nền cho A Dận cũng phải xem anh có đồng ý hay không!
Tiêu Dục bước về hướng phòng ba mẹ.
Lâm Vi không ngăn cản anh.
Tiêu Dục đi đến cửa phòng, gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào.
Hai phút sau.
Trong phòng phát ra tiếng Liễu Uyễn Lê mắng không một chút nẻ tình.
“Mày là cái đồ phá gia chỉ tử! Máy năm nay mẹ và ba mua cho mày một ít tài sản, thế nhưng bây giờ một đồng tiền cũng không có! Tiền đó có phải mày đem đi cho gái hết rồi không! Sao tao lại sinh ra đứa con vô dụng như vậy chứ!”
Lâm Vi cười lạnh.
Đây chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe đấy.
Lại qua hai phút.
Tiêu Dục mang mặt xám mày tro từ trong phòng hai người đi ra.
Trên mặt Lâm Vi lập tức hiện ra nụ cười nhạt, cô nhún nhún vai: “Xem đi, tôi đã nói là anh vào đó chỉ có bị mắng thêm thôi.”
Ánh mắt Tiêu Dục liếc nhìn cô ta một cách hung ác nham hiểm.
Lâm Vi không dao động, mỉm cười thả lỏng.
Nửa giờ sau.
Liễu Uyễn Lê cùng Tiêu Kính Niên mới từ trong phòng đi ra, trong tay hai người đều cầm đồ vật, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Alya, tới rôi!”
Một lần nữa hai vợ chồng ngồi đối diện Lâm Vi nằm trên sô pha, sắc mặt nhìn chằm chằm cô ta, cực kỳ lạnh lẽo.
Lâm Vi đưa tay.
Liễu Uyễn Lê cắn răng, đưa cô một thẻ ngân hàng.
Lâm Vi nhíu mày: “Trong thẻ này có đủ hai ngàn vạn?”
“800 vạn!”
Lâm Vĩ tiện tay ném thẻ lại trên bàn trà.
Liễu Uyễn Lê biến sắc: “Lâm Vi, cô đừng được một tác lại muốn tiến một thước! 800 vạn này đã là tiền mà chúng tôi có thể lấy ra rồi!”