Chương 551:
Lúc này mới có cơ hội cho cô.
Thời điểm đoàn phim “Uyển Phi Truyện” tuyên truyền, Lý Mưu có dò hỏi cô nhưng là lúc ấy Duệ Duệ còn ở giai đoạn nguy hiểm nên cô đành nhẫn tâm từ chối lời mời của ông ấy.
Cô còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy cho qua.
Không nghĩ tới.
Đạo diễn Lý Mưu thế nhưng vẫn luôn chờ cô.
Lâm Quán Quán cực kỳ vui mừng.
“Vậy anh có đồng ý không?”
“Tôi nói muốn hỏi ý kiến của cô trước.”
Lâm Quán Quán không cần suy nghĩ liền đáp: “Tôi đồng ý”
“Không xem qua kịch bản rồi suy xét sao?”
“Không cần.” Lâm Quán Quán vui vẻ nói: “Đạo diễn Lý Mưu tuyệt đối sẽ không nhận linh tinh, tôi tin tưởng ánh mắt của ông ấy!”
Nói cũng phải.
Lý Mưu là đạo diễn danh tiếng, ông ấy làm việc có nguyên tắc của riêng mình, không phải kịch bản hay sẽ không nhận đạo diễn.
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm: “Còn có việc gì khác không?”
Hứa Dịch buồn cười: “Tới gần thời điểm ăn tết có rất nhiều đài truyền hình muốn mời cô tham gia tiệc cuối năm, bắt quá tôi nghĩ người một nhà cô đều chưa có một buổi đoàn viên nào, hơn nữa thời gian tập luyện tương đối gấp nên đã từ chối.”
Lâm Quán Quán cũng không có gì hứng thú với tiệc cuối năm, nghe vậy, cũng không có để ở trong lòng.
“Tôi đã thương lượng qua với tổng giám đốc Lãnh rồi, cô trẻ tuổi có nhan sắc có kỹ thuật diễn, về sau tiền đồ rộng mở, ý của tổng giám đốc Lãnh là định vị cô ở hàng cao cấp, kịch bản được tiếp nhận phải thuộc dạng xuất sắc, làm đại sứ cũng chỉ cho những hãng lớn mà thôi.”
Đại sứ!
Lâm Quán Quán bắt lấy trọng điểm: “Anh nói là cho tôi làm đại sứ sao?
Hứa Dịch cười khẽ: “Đã bàn bạc xong xuôi.”
“Mau lộ ra một chút.”
“DMI”
Hai mắt Lâm Quán Quán như tỏa ánh sáng.
Cô biết cái nhãn hiệu này!
DM là một nhãn hiệu trang sức nữ xa xỉ trong nước.
Đối với nữ minh tinh mà nói, có ba loại quảng cáo thường xuyên nhận được cũng cực kỳ có lời.
Quần áo!
Trang sức!
Đồ trang điểm!
Nguyên nhân rất đơn giản, nhãn hiệu đưa tặng sản phẩm tương ứng tới làm thù lao, đặc biệt là trang phục giống Dior, LV các loại nhãn hiệu quốc tế. Người đại sứ trong lúc làm đại sứ chỉ cho phép mặc quần áo của hãng này, nếu mặc hãng khác liền vi phạm hợp đồng.
Nếu nữ minh tinh có nhiều hợp đồng đại sứ.
Nói như vậy, là có thể tiết kiệm một số tiền lớn mua quần áo rôi, đôi với nữ minh tinh mà nói là vô cùng có lời.
Đương nhiên.
Nếu làm đại sứ cho nhãn hiệu lớn hoặc là nhãn hiệu thể thao thì không có nhiều hạn chế như vậy.
Trong ba loại làm đại sứ này thì cái lời nhất vẫn là trang sức.
Tiền mua quần áo có thể rất nhiều nhưng nếu so với trang sức thì xem ra còn rẻ hơn chút. Nếu làm đại sứ trang sức liền có thể thường xuyên đổi trang sức, trang phục đẹp đẽ trang sức tinh xảo đi thảm đỏ, càng lợi cho việc thu hút ống kính.
Rốt cuộc…
Ai có tiền cũng không có khả năng mỗi một lần tham gia hoạt động đều đổi một bộ trang sức khác nhau!
Bất quá Lâm Quán Quán cũng biết.
Trước mắt thanh danh cô tuy rằng vang dội, giá trị con người tăng cao, nhưng việc làm đại sứ vẫn có chút khó khăn.
Nhưng là nhãn hiệu DM xa xỉ như vậy cũng là lựa chọn không tồi.
“Hứa Dịch, có thể lầy được hợp đồng sao?”
“Cơ bản không thành vấn đề, đã nói gần xong hết rồi, chỉ thiếu cái ký hợp đồng thôi. Hôm nay bảo cô tới công ty, quan trọng nhất chính là vì chuyện đại sứ này. Lát nữa đại diện DM sẽ qua, nếu không có vấn đề thì lát nữa chúng ta sẽ có thể ký hợp đồng.”