Chương 712:
Đôi mắt anh như mũi tên, bất ngờ bắn về phía bác sĩ Hoắc, như thể bà chính là thủ phạm khiến cô đau đớn đến vậy.
Bác sĩ Hoắc làm như không thấy được ánh mắt anh, tiếp tục nhẹ giọng mỏ miệng: “Quán Quán, đừng sợ, chiến thắng nó đi!”
Chiến thắng nó?
Lâm Quán Quán dường như đã trở lại cái đêm đó của năm năm trước.
Trước mắt cô một màu đen như mực.
Cô bắt lực và không thể nhìn thấy điều gì. Cô gọi tên Tiêu Dục trong tuyệt vọng, nhưng không ai để ý đến cô, chỉ có từng đợt từng đọt nóng trỗi dậy và … đau đớn.
Cô như người chết đuối rơi xuống biển sâu.
Tuyệt vọng và sợ hãi.
Cô múa may quay cuồng cánh tay như muốn bắt lấy thứ gì, nhưng lại không bắt được gì, Lâm Quán Quán càng run nhiều hơn.
“Bác sĩ Hoắc!”
“Không ai có thể giúp cô ấy vào lúc này, cô ấy chỉ có thể tự mình thoát ra khỏi bóng ma đó.” Bác sĩ Hoắc kinh ngạc Tiêu Lăng Dạ một chút.
Quen biết người đàn ông trẻ tuổi này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà thấy sắc mặt anh thay đổi rõ rệt như vậy.
Tiêu Lăng Dạ siết chặt nắm đấm, tầm mắt rơi vào Lâm Quán Quán đang đau đớn giấy giụa trên giường.
Anh biết rằng mình đã gây ra tổn hại nhiều cho cô, nhưng anh không ngờ rằng sự tổn hại đó lại sâu sắc như vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, anh hận không thể quay lại năm năm trước, nếu có thể anh sẽ tự đắm cho mình của năm năm trước vài đắm!
Lâm Quán Quán ở trên giường giấy dụa càng kịch liệt.
Tiêu Lăng Dạ muốn chạm vào cô.
“Đừng chạm vào cô.”
Tiêu Lăng Dạ sững sờ tại chỗ.
Nhưng mà.
Cuối cùng, Lâm Quán Quán vẫn thắt bại.
Trông cô quá đau đớn, dáng vẻ giống như sắp chết, Tiêu Lăng Dạ không dám tiếp tục, nhanh chóng yêu cầu bác sĩ Hoắc ngừng thôi miên.
Bác sĩ Hoắc chỉ có thể bất lực dừng lại.
Lâm Quán Quán tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhai.
“Không trị, chúng ta không trị nữa.” Tiêu Lăng Dạ ôm chặt lấy cô.
Trong lúc thôi miên vừa rồi động tác quá mạnh bạo, lúc này cả người Lâm Quán Quán hơi đau, có chút yếu ớt dựa vào vai Tiêu Lăng Dạ, mệt mỏi nói: ‘Làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi trong một lần như vậy”
“Chúng ta như thế này cũng khá tốt.”
Tốt cái con khi.
Lâm Quán Quán được Tiêu Lăng Dạ ôm đến trên giường nằm nghỉ ngơi, bác sĩ Hoắc thấy việc thôi miên thất bại nên hẹn Lâm Quán Quán hôm khác quay lại.
Tiêu Lăng Dạ còn vương vấn sợ hãi, lạnh lùng nói: ‘Không có lần sau!”
Bác sĩ Hoắc nhìn về phía Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán tựa vào đầu giường, nghe vậy cũng không thèm nhìn Tiêu Lăng Dạ, trực tiếp hẹn bác sĩ Hoắc: ‘Bác sĩ Hoắc … ngày mót bà trở lại đi.”
“Quán Quán…” Tiêu Lăng Dạ nhìn cô một cách bắt mãn.
“Nếu không trị khỏi, vậy thì vừa rồi là vô ích rồi!” Cô trợn tròn con mắt: “Nếu không phải anh ngăn cản, có lẽ vừa rồi em đã thành công”
Hoá ra vẫn là do anh không đúng.
“Lần sau Bác sĩ Hoắc tới thôi miên, anh không được ở trong phòng.”
Sau khi bác sĩ Hoắc rời đi, Lâm Quán Quán được Tiêu Lăng Dạ ra lệnh phải nằm nghỉ ngơi trên giường, tinh thần Lâm Quán Quán quả nhiên kiệt sức nên đã ngủ một giấc.
Sau khi tỉnh lại, trời đã tối, đèn đầu giường trong phòng được bật sáng, trong phòng không có người.
Cô ra khỏi giường.
Cô rửa mặt qua một chút, sau đó mở cửa bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cửa được mở ra, giọng nói khoa trương của Tiêu Diễn vang lên.
“Má ơi! Hù chết em rồi, Lâm Song Song thực sự là âm hồn không tan. Sau khi ở công ty nhìn chằm chằm em máy ngày, không tìm thấy được em, vậy mà không biết sao tìm được địa chỉ quận Hương Dật Tử rồi chạy đến cổng chung cư bắt en. Vừa rồi xém chút nữa bị cô ta bắt được.”
Tiêu Lăng Dạ và Cơ Dã Hỏa đều ở đây.