Ông Xã Tổng Tài Hắc Ám

Chương 671




Chương 718:

 

Bảo vệ thấy cô thay đổi sắc mặt sau khi gọi điện thì vô cùng sửng sốt, nhanh chóng chạy lại nhặt điện thoại lên, anh kiểm tra thấy điện thoại không bị hỏng thì mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Lập tức sắc mặt Lâm Song Song không tốt.

 

“Cút đi! Tôi có lòng tốt cho cô mượn điện thoại dùng mà cô còn dám ném điện thoại. Nó mà hỏng thì lo mà đền! Cút ngay đi!”

 

“Trông cửa chung cư thì có tư cách gì nói chuyện với tôi.”

 

Nhân viên bảo vệ vô cùng tức giận, cầm dùi cui chỉ vào Lâm Song Song: “Còn không mau cút đi! Nếu không cút, tôi sẽ báo cảnh sát tới bắt cô với tội gây hắn, tin hay không tùy cô!”

 

Lâm Song Song hận muốn chết.

 

Nhưng thật sự sợ bị bắt, cô chỉ nhìn bảo vệ một cái nhìn hẳn học và miễn cưỡng rời khỏi phòng bảo vệ.

 

Lâm Song Song không có rời đi.

 

Cô ôm vai tìm một chỗ trú chân bên kia đường, và tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cổng.

 

Cô tuyệt đối sẽ không rời đi.

 

Nếu Tiêu Diễn vào chung cư thì nhất định sẽ ra ngoài.

 

Cô không tin, cô ở đây trông coi mà không đợi được anh.

 

Lúc này.

 

Trong phòng khách.

 

Tiêu Diễn nghe xong cuộc nói chuyện giữa Lâm Quán Quán và Lâm Song Song thật sự lúc này ăn không nồi nữa, bực bội đi đi lại lại trong phòng khách.

 

“Khiếp! Dây dưa nhiều ngày như vậy, hên tôi đây thiện tâm không để ý cô ta, vậy mà còn dám lên mặt, dám đến đây nằm vùng, xem tôi là ăn chay sao!”

 

Tiêu Diễn lập tức lấy điện thoại di động ra bám số.

 

“Đợi đã.”

 

Lâm Quán Quán đè tay anh ấy đang bấm số.

 

Tay Tiểu Quán Quán vừa đặt lên mu bàn tay anh ấy, Tiêu Diễn đột nhiên cảm thấy sau lưng gió lạnh trận trận, anh ấy theo bản năng ngắng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh như băng thấu xương của anh trai nhà mình.

 

Tiêu Diễn nhanh như chớp rút tay lại.

 

Anh ấy khóc không ra nước mắt.

 

Hu hul Rõ ràng là Tiểu Quán Quán sờ tay anh ấy, anh ấy mới là nạn nhân, dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt này nhìn anh ấy chứ.

 

Lâm Quán Quán cũng cảm thấy có chút xấu hồ, cô ho nhẹ một tiếng, “Tôi hiểu Lâm Song Song, cậu gọi điện thoại tìm người đuổi cô ta đuổi đi, cô ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha. Bây giờ cô ta không sợ mang giày, cho nên chiêu đó của cậu là vô ích thôi.”

 

Tiêu Diễn nhíu mày, “Vậy phải làm sao?”

 

Đậu xanh.

 

Bây giờ anh áy hồi hận rồi.

 

Không nên vì một chiếc xe mà chọc vào một thân máu tanh này.

 

Anh ấy u oán nhìn Tiêu Lăng Dạ, chắc chắn anh trai biết Lâm Song Song là người khó chơi, cho nên mới cho anh ấy lợi ích lớn như vậy.

 

Hu hu, thật là quá đáng.

 

Tiêu Diễn đáng thương nhìn Lâm Quán Quán, “Tiểu Quán Quán, em không muốn bị người phụ nữ này quấn quýt cả đời, chị nói bây giờ em nên làm sao đây?”

 

“Đi nói rõ ràng với cô ta.”

 

“Hả?”

 

Lâm Quán Quán vỗ vỗ bờ vai anh ấy, “Cậu không nói rõ ràng cô ta sẽ không chết, mau đao chém loạn, mau đi đi.”

 

Anh ấy một chút cũng không muốn gặp mặt nói chuyện với Lâm Song Song.

 

Tiêu Diễn thở dài.

 

Nhưng trước mắt, nếu như không giải quyết được cô ta, đến lúc đó chuyện ầm ï bị ba mẹ biết… Tiêu Diễn hung hăng run rẫy một chút.

 

Anh ấy đặt đũa xuống, “Được rồi, vậy bây giờ em sẽ xuống lầu.”

 

Tiêu Diễn đứng lên từ trên ghế ăn, tráng sĩ bẻ bẻ cổ tay, xoay người rời đi.

 

Vẫn chưa rời khỏi nhà hàng.

 

Đã nghe được giọng nói của anh trai mình đang nói chuyện với Lâm Quán Quán ở phía sau, “Ngoan, đi rửa tay đi.”

 

“Hả? Em đã rửa tay khi bắt đầu ăn ti “Vừa rồi em đụng phải thứ không sạch sẽ.”