Chương 962:
Nhìn vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ càng ngày càng lạnh, cô bé thu hết can đảm lại nói: “Anh, anh đang nói dối em đúng không? Anh ở trong đoàn lâu như vậy, em chưa từng thấy ai tới thăm anh! Cho dù anh có bạn gái đi nữa cũng không quan trọng, em chỉ muốn nói với anh rằng em thích anh! Kể cả khi anh có bạn gái rồi, thì em vẫn thích anh!”
Vốn dĩ Lâm Quán Quán không ghét cô bé này.
Nhưng khi nghe cô bé nói những lời này, trong lòng cô liền có chút phản cảm.
Tỏ tình rất bình thường.
Nhưng đối tượng được tỏ tình đã nói rõ với cô bé rằng anh ta đã có bạn gái, điều này nói lên điều gì?
Có nghĩa là, một là anh ta thực sự có bạn gái, hai là anh ta không có hứng thú, nói là có bạn gái chỉ là muốn cô từ bỏ thôi.
Trong trường hợp này, phải thức thời tránh xa người ta ra.
Nhưng vậy mà cô bé này còn theo đuổi không buông.
Lâm Quán Quán khẽ liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ, quả nhiên sau khi bị cô bé tiếp tục tỏ tình, anh không những không cảm thấy vui vẻ, mà ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Cút!
Cô bé khiếp sợ ngẩng đầu, không dám tin nhìn Tiêu Lăng Dạ, chạm vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô bé rùng mình một cái, cô bé lắp bắp nói: “Em, em chỉ thích anh thôi, thích một người là sai sao?”
‘Cút!”
Tiêu Lăng Dạ ghét nhất chính là bị người khác dây dưa, đã nói rõ rồi mà người này vẫn quấn lấy anh không buông, cho nên anh chỉ có thể đuổi người ta đi một cách đơn giản và thô lỗ.
Cô bé xấu hổ, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn ngoan cố không chịu rời đi.
“Em sẽ không đi, trừ khi anh cho em một lý do để không nhận lời”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
Nếu không phải Lâm Quán Quán còn ở trong phòng thay quần áo, anh sớm đã cho người quăng cô bé ra ngoài!
“Tiêu Lăng Dạ…”
Tiêu Lăng Dạ càng không kiên nhẫn, lùi lại hai bước, kéo xa khoảng cách với cô bé, lạnh lùng nói: “Cô thích tôi ở chỗ nào, tôi sẽ thay đổi chỗ đó!”
Má ơi!
Lâm Quán Quán che mặt không đành lòng nhìn biểu cảm của cô bé.
Nếu thẳng thừng như vậy thì ngay cả người mặt dày cũng không thể chịu nổi.
Quả nhiên.
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, Lâm Quán Quán liền nghe thấy tiếng nức nở chán nản của cô bé, cô khẽ mở to mắt ra, nhìn thấy cô bé che mặt lao ra khỏi phòng thay đồ mà không thèm nhìn lại.
Lâm Quán Quán thương cảm nhìn về hướng cô bé đã khuất dạng.
Tấm tắc!
Đoán rằng đời này cô bé này sẽ không bao giờ thích Tiêu Lăng Dạ đẹp trai mà lạnh lùng này nữa.
“Đẹp không?”
Bị phát hiện!
Lâm Quán Quán mở to mắt ra, nhìn vẻ mặt vô cảm của anh, mỉm cười từ trên ghế nhảy xuống: “Này, làm sao anh biết em đã dậy?
“Biểu cảm của em!”
Nụ cười của Lâm Quán Quán đông cứng lại.
Được thôi.
Vừa rồi cô nghiêm túc xem quá cho nên đã quên quản lý biểu cảm.
“Hay không?” Tiêu Lăng Dạ lạnh giọng hỏi lại.
“…” Lâm Quán Quán gượng cười giải thích: “Thật sự là cũng không phải thật lòng em muốn xem! Em đang ngủ rất ngon, nhưng hai người làm ồn em! Chậc chậc, em sợ tự nhiên em tỉnh lại, sẽ khiến hai người xấu hổ!”