Linh:"Là Ngạo mạn biến thành Đố kỵ. "
Sở Mộ Vân:"Phong bế ngũ quan đi."
Linh:" Σ(°△°|||)︴ các ngươi định làm sao?”
Sở Mộ Vân:"Ngươi nói xem?"
Linh:"Chào ngươi, đây là hệ thống tự động, muốn đánh thức hệ thống xin hãy nói một, muốn hệ thống trợ giúp hãy nói hai, muốn hệ thống kéo dài thời gian phong bế hãy nói ba. Xin hãy nhắn lại sau tiếng bíp."
Sở Mộ Vân:Cho nên...vất vả thăng cấp phần cứng để có tính năng này sao?
Vứt bỏ Linh xuẩn manh, Sở Mộ Vân tiếp tục thân thiết với Ngạo mạn.
Tuy y đã biến thành Yến Trầm nhưng khi tưởng tượng đây là Mạc Cửu Thiều đã lâu không gặp, Sở Mộ Vân vẫn có chút hưng phấn.
Dù sao cũng ân ái triền miên suốt bảy tám năm trời, cả hai đều đã quá quen thuộc, hơn nữa kỹ thuật của Mạc Cửu Thiều vô cùng tốt. Nhất là khoản chăm sóc bạn lữ có thể khiến người ta nhớ mãi không quên.
Sở Mộ Vân suy nghĩ về cảm xúc tiểu thú nhân lúc này, cảm thấy cần có chút kích động. Vì dù sao tiểu thú nhân cho rằng mình vĩnh viễn mất đi người yêu, kết quả là người mình luôn tâm tâm niệm niệm đã trở lại. Cho nên khi biết mình là thế thân, hắn hèn mọn níu kéo đồng thời cũng tuyệt vọng đến tột độ.
Sở Mộ Vân áp xuống cơ thể đang xao động, chủ động đưa bản thân lên.
Mạc Cửu Thiều hơi ngừng lại, y cởi bỏ quần áo của tiểu thú nhân, hôn xuống đôi môi của hắn, sau đó lướt xuống dưới dọc theo yết hầu, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh gợi cảm.
Y nhẹ nhàng mút lấy. Sở Mộ Vân chỉ cảm thấy khoái cảm được khuếch đại đến vô hạn. Thân thể Băng Linh Thú cực kì mẫn cảm, mà Mạc Cửu Thiều lại chạm vào chỗ kích thích của hắn. Cho nên dù chỉ mới hôn môi nhưng hạ thân hắn đã cương lên, sưng đến phát đau.
Mạc Cửu Thiều phát hiện sự khác thường của hắn liền ngừng lại.
Sở Mộ Vân biết y đang nghĩ gì, nên há miệng, mềm giọng gọi:"Yến Trầm thúc thúc, muốn... ta muốn. "
Lời nói đã khiến lý trí Ngạo mạn bùng nổ.
Y tàn bạo cúi đầu, dùng sức cắn xuống hạt gạo hồng nhạt trước ngực hắn.
Sở Mộ Vân rên rỉ là tiếng, cảm thấy hơi đau nhưng sảng khoái vẫn chiếm nhiều hơn. Cái thân thể chết tiệt này trời sinh để bị làm sao?!
Bởi vì tiếng gọi trong vô thức, Mạc Cửu Thiều không còn chút ôn nhu nào. Y thô bạo hôn môi hắn, dục vọng đè nén suốt ba năm cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, đau đớn cùng mất mát không ngừng tra tấn y, khiến y mất đi lý trí, thậm chí coi tiểu thú nhân là thanh niên tóc đen gợi cảm.
Lời quyết biệt trước khi chết của hắn quanh quẩn bên tai y, hình ảnh hắn dùng sinh mệnh cùng tình yêu không nên có vờn quanh trái tim của y.
Hắn dùng cái chết trói buộc y, buộc chặt y, làm y vĩnh viễn không thể thoát ra.
Đáng sợ chính là y cam tâm tình nguyện.
Hôn môi tiểu thú nhân xa lạ, dễ như trở bàn tay kích thích dục vọng của người dưới thân. Tuy biết hắn như vậy có thể là do Đố kỵ dạy dỗ ra, nhưng Mạc Cửu Thiều vẫn không tự chủ được mà trầm mê, tức giận cùng không cam lòng khiến y như đắm chìm trong độc | dược của tội ác.
Sau khi cởi hết quần áo, tiểu thú nhân leo lên người y, vì khó chịu mà làm phiền.
Ngón tay Mạc Cửu Thiều đưa đến phía sau. Y ấn thiếu niên vào lồng ngực, khiến hắn nhếch mông lên. Đập vào mắt là một màn vô cùng dụ người.
Dưới đuôi nhỏ khiêu gợi là miệng huyệt hồng nhạt ướt dầm dề đang kêu gọi được lấp đầy. Ngón tay y vừa đụng vào, thiếu niên đã co rúm lại. Hiển nhiên là vô cùng hưng phấn.
"Thật là dâm đãng. " Mạc Cửu Thiều cười nhẹ.
Giọng tiểu thú nhân vô cùng ngột ngạt:"Muốn, thật muốn. Thúc thúc, ta...ta..."
"Muốn ta cắm vào? "
Gò má tiểu thú nhân ửng đỏ. Hắn thành thật gật đầu:"Ngứa, thật ngứa... A..."
Mạc Cửu Thiều chỉ cho nửa ngón tay vào, tiểu thú nhân đã hưng phấn hét chói tai.
Đôi mắt Mạc Cửu Thiều tối xuống, ngón tay quen thuộc mà tìm đến chỗ mẫn cảm của hắn ma sát, thậm chí là mô phỏng động tác làm tình.... Một tay khác cũng không rảnh rỗi mà linh hoạt vuốt ve tính cụ cứng rắn của hắn. Chỉ mới mấy lần, tiểu thú nhân đã không nhịn được mà bắn ra.
Một lúc sau, tai tiểu thú nhân run nhè nhẹ. Hiển nhiên là vì hưng phấn mà thất thần.
Tâm tư Mạc Cửu Thiều khẽ động, y tách đôi chân trắng nõn của hắn ra, nhìn chằm chằm vào cửa động chảy nước, sắp...
"Đủ rồi! "Giọng Yến Trầm vang lên đầy lạnh lùng.
Mạc Cửu Thiều ngừng hành động, châm chọc cong khóe môi.
Y từ đầu đến chân đều chỉnh tề, sau khi biến về nguyên dạng trường bào đen nhánh cũng biến thành lam nhạt. Nếu không phải nằm bên cạnh là thiếu niên xích lõa, chỉ sợ không ai biết y vừa mới làm gì.
Yến Trầm lạnh mặt nhìn tiểu thú nhân đang hôn mê, đôi mắt tím lập lòe đầy phức tạp.
Mạc Cửu Thiều lấy ra khăn tay tơ lụa lau chùi ngón tay của mình, sau đó chậm rãi nói:"Sao vậy? Ngươi nuôi hắn thành bộ dạng này không phải vì chờ ngày này sao?"
Yến Trầm cuối cùng cũng di chuyển tầm mắt nhìn về phía Mạc Cửu Thiều.
Đế tôn Ngạo mạn khôi phục dáng vẻ của mình, đáy mắt y không còn chút dục vọng nào mà chỉ còn bình tĩnh cùng hờ hững:"Vì sao lại tạo ra một thứ phẩm như vậy?"
Yến Trầm vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng tìm lại lý trí. Y nhếch môi, tràn ra hàn ý:"Không thú vị sao? Ta thấy vừa rồi sư huynh có vẻ rất hưởng thụ. "
Mạc Cửu Thiều không dao động chút nào.
Yến Trầm tiếp tục nói:"Nếu ta không kêu dừng lại, ngươi sẽ làm đến cuối phải không? Sao nào? Nhịn ba năm cuối cùng không nhịn được nữa? Cái gọi là thệ hải minh sơn* cũng chỉ đến thế thôi sao? "
* Dùng để biểu thị tình ái chân thành.
Mạc Cửu Thiều vẫn không tức giận, y chậm rãi nói:"Đối với ta, hắn vẫn chỉ là một con Băng Linh Thú. "
Yến Trầm nghe thấy lời này, ý cười trong mắt cũng tan đi.
Mạc Cửu Thiều nói:"Quân Mặc cần Băng Linh Dịch, mà ta cần Hoàn Hồn Đan. Chỉ cần đạt được giao dịch này, cho dù phải dùng thủ đoạn nào ta cũng sẽ không ngại."
Yến Trầm trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới khẽ cười nói:"Không ngờ sư huynh lại si tình như vậy. "
Mạc Cửu Thiều nhìn y chằm chằm:"Vẫn kém sở thích hủy hoại người khác của ngươi. "
Sắc mặt Yến Trầm trở nên lạnh lẽo:"Chắc hẳn ngươi đã biết, Băng Linh Thú không có tâm."
Mạc Cửu Thiều cười nhạo một tiếng, trả lời y:"Ta cũng không có tâm."
Chỉ năm chữ cũng khiến Yến Trầm cứng đờ.
Sở Mộ Vân nằm nghe, cảm thấy đã đến lúc tỉnh dậy.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng cảm thấy trống vắng, vì dù sao.... Thân thể thành niên này cũng có độc.
Băng Linh Thú cái con khỉ, rõ ràng là một con dâm thú!
Thân là cái giống đực lại bị người ta làm cho chảy nước ròng ròng. Có xấu hổ hay không!
Mà dâm đãng như vậy, chức năng sinh lý còn tốt sao?
Nói thật, bóng ma tâm lý của Sở tổng giờ phút này vô cùng to lớn, thậm chí có thể sánh ngang với thẳng nam bị xuyên làm kỹ nữ....
Nhưng mà tâm lý mạnh mẽ thể hiện vào lúc này!
Không thể lúng túng, chỉ có làm! Cho dù thao hay đau trứng gì cũng phải thu phục hai tiểu dâm đãng này!
Điều chỉnh cảm xúc, tiểu thú nhân từ từ tỉnh lại.
Bởi vì vừa □□, gò má hắn phiếm hồng, trong mắt đầy mê man khiến hắn càng trở nên mê người.
Tuy không biết vì sao Yến Trầm trở lại, nhưng chỉ cần thấy y là hắn liền vui vẻ.
Hắn đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy vị đế tôn xa lạ Ngạo mạn.
Tiểu thú nhân ngẩn ra, sau đó vội vàng kéo chăn che đi cơ thể, trong mắt hắn không che giấu được sự hoảng loạn và bất an.
Hắn quay lại nhìn Yến Trầm, trong lòng cảm thấy kiên định hơn, nhưng sau đó lại sợ hãi.
Giống như chứng minh suy nghĩ trong lòng hắn, Mạc Cửu Thiều thong thả mở miệng:"Người vừa rồi là ta."
Tiểu thú nhân mở to mắt, đồng tử co lại đầy tuyệt vọng bàng hoàng, cánh môi tái nhợt mấp máy, giọng nói vô lực đến tột cùng:"Vì... Vì sao? "
Mạc Cửu Thiều dịu dàng nhìn hắn, chỉ nói ba chữ:"Thực xin lỗi. "
Tiểu thú nhân quay lại nhìn Yến Trầm, mở miệng muốn nói gì.
Nhưng Yến Trầm vẫn im lặng đứng đó. Mặt y không cảm xúc, giống như không quan tâm bất cứ thứ gì.
Tiểu thú nhân muốn giải thích nhưng lại thôi. Hắn hốt hoảng nhớ tới lời Yến Trầm từng nói:" Hôn môi không phải là chuyện làm với người mình thích, mà là... Chỉ cần ngươi cảm thấy thoải mái thì ai cũng có thể." "Đây chính là bản năng, không cần áp chế nó." "Nghe lời ta, được không? "
Nghe lời... Nghe lời y....
Tiểu thú nhân giật mình, sau đó nở nụ cười, tuy có vẻ cứng ngắc nhưng càng thêm động lòng người. Hắn nhìn Mạc Cửu Thiều nói:"Không sao, rất thoải mái. "