Đàn kiến bay tham gia khiến chiến trường đang gay cấn càng hỗn loạn tưng bừng. Bầy ong bị mạnh mẽ đè ép dạt về một bên, nhường ra khoảng không gian rộng lớn cho đàn kiến bay chiến đấu trực diện cùng đám quả dứa.
Ngô Thần sớm trốn vào vùng sương mù phía dưới, tránh né kiến bay và ong làm phiền, nhìn số lượng bầy đàn bọn chúng mà tê cả da đầu.
Trương Trọng Bân đang tĩnh tọa chờ sư phụ cũng bị đàn kiến quấy phá, không thể không liều mạng nhảy lên lưng con ma thú loại trâu để nó chở đi trốn. Con trâu sợ hãi hung uy của bầy kiến, theo đàn chạy trối chết, không lo được có sinh vật hình người cưỡi trên lưng, ba chân bốn cẳng dồn hết sức mà chạy, chạy đến mức hoài nghi ngưu sinh.
Các sinh vật trắng dài có lẽ là loài được lợi lớn nhất, chúng chỉ chờ con mồi rơi xuống, phun ra dịch tiêu hóa hòa tan xác chết rồi hấp thụ chất dinh dưỡng liền xong việc, đúng câu trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Cuộc chiến diễn ra hơn nửa ngày, đã có chín thành quả dứa mất sức chiến đấu, bầy ong và đàn kiến vẫn đông đúc không thấy đầu cuối, bọn chúng thành công lấy thịt đè dứa. Từng quả dứa bị hai phe tranh cướp, tha về tổ.
Ngô Thần nhìn từng quả dứa bị vận chuyển đi, lòng đau xót không thôi. Hắn cảm nhận đây là cơ duyên to lớn của hắn, nếu bỏ qua liền không biết năm tháng nào mới xuất hiện lần nữa.
Hắn cắn răng thầm nhủ, liều mạng, cố gắng cướp đoạt một quả dứa liền thành công, hai quả liền kiếm lợi lớn, ba quả trở lên hắn đều không dám nghĩ.
Đúng lúc này, ba cỗ uy áp cực kỳ mạnh mẽ đột ngột hiện lên. Áp lực này không thua huyền tiên hậu kỳ, thậm chí áp lực tỏa ra từ thân đại thụ càng là huyền tiên đỉnh phong.
Ngô Thần nghĩ kế muốn mượn dùng tu vi của Hiên Viên Như Ngọc đổ sông đổ biển. Còn may hắn chưa mượn dùng, nếu không đã đưa thân thành thế tứ chiến, mà hắn chỉ có thể duy trì nửa giờ, hết thời gian kết cục đều có thể nghĩ.
Dị giới này ẩn chứa nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của hắn a.
Uy áp xuất hiện đột ngột khiến đàn kiến và bầy ong chao đảo. Vài quả dứa đang vận chuyển rơi xuống. Ngô Thần phát hiện liền liều mạng bay ra bắt được ba quả, đang định tiếp tục cướp đoạt liền cảm thấy ba đạo ánh mắt nhìn mình. Hắn vội vàng từ bỏ ý nghĩ mỹ hảo này, dùng hết sức điên cuồng chạy trốn.
Ba cỗ uy thế kiềm chế lẫn nhau, có lẽ trong mắt họ, Ngô Thần chỉ như con kiến hôi đang giãy giụa, thấy hắn không còn cướp đoạt quả dứa liền bỏ qua, tiếp tục kiềm chế lẫn nhau.
Ngô Thần bay đi rất xa, kiệt sức đến mức linh thể trở nên mơ hồ vẫn không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một giây.
Hai ngày sau, hắn dừng lại trên tán cây cổ thụ, dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Hai ngày này áp lực quá lớn. Hắn không dám mượn dùng tu vi, lo sợ bị khóa chặt a. Nửa tiếng huyền tiên hậu kỳ có thể giúp hắn phi hành nhanh hơn, nhưng dễ dàng bị cao thủ nhằm vào.
Kể từ khi biết dị giới có huyền tiên tồn tại, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ai biết còn có cảnh giới cao hơn hay không.
Tiếp theo, Ngô Thần phiêu phù khắp nơi tìm kiếm Trương Trọng Bân, lâu lâu lại dùng thần thức đảo qua truy vết. Thần thức thoảng qua liền thôi, sợ trêu chọc tồn tại không thể chống lại.
Rất lâu hắn không liên hệ hệ thống của bản thân. Cái chết của tiểu tinh linh vẫn không thể xóa nhòa. Nỗi hận này quá to lớn, nếu hận hệ thống một thì tự hận bản thân mười. Hắn hận mình yếu đuối, việc gì cũng nhờ hệ thống mới khiến tiểu tinh linh vận dụng hệ thống vượt cấp.
Hắn quyết tâm không phụ thuộc hệ thống, sử dụng tài nguyên của hệ thống ít nhất có thể, trừ khi vạn bất đắc dĩ, hắn mới dùng điểm đổi tài nguyên cho đệ tử.
Không thể trách bóng ma tâm lý quá lớn, thời gian dài sống chung, hắn đã xem tiểu tinh linh như con gái của mình. Bỗng dưng một ngày đẹp trời, con gái yêu vì sự ngu dốt của hắn mà rời đi mãi mãi, làm sao không để hắn tự trách, giày vò. Thời gian đã qua hơn hai mươi năm, hắn vẫn cảm thấy như vừa hôm qua, những nét tinh nghịch của tiểu tinh linh cứ vờn quanh tâm trí, không thể xóa nhòa.
Lại nói về Trương Trọng Bân sau khi theo đàn trâu chạy trốn, đã lạc mất phương hướng, giống như con ruồi không đầu, chạy loạn khắp nơi.
Hắn muốn trở về vùng đất trống kỳ dị kia, nhưng các dấu vết đều bị nước mưa rửa trôi, cộng thêm dị thú hoạt động mạnh phá hư, rất khó tìm kiếm đường về.
Đêm tối ẩn chứa biết bao nguy hiểm, khắp nơi đều diễn ra các cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên. Ở bất kỳ thế giới nào, sinh tồn luôn là mục tiêu hàng đầu của mọi giống loài. Vì sinh tồn, chúng sẽ đi săn, đánh nhau tranh đoạt con mồi, giành giật khu vực sống.
Khu rừng già về đêm càng náo nhiệt bởi các âm thanh âm lãnh, chết chóc. Bóng tối dập tắt hết thảy các giai điệu thơ mộng hòa lẫn trong ánh mặt trời, mở ra thiên đường cho các loài vật hoạt động về đêm.
Bầy chuột trăm vạn con ùn ùn kéo đến, quấy rối mọi thứ. Chúng trở nên điên cuồng, cắn xé những gì nhìn thấy, truy đuổi theo các chuyển động như thể bị tiêm vào chất kích thích. Các loài vật to lớn đều bị dọa chạy, hận không thể mọc thêm đôi cánh để bay nhanh hơn.
Trương Trọng Bân giấu mình ngủ trên tán cây giật mình tỉnh giấc. Nhìn đàn chuột mở ra những đôi mắt đỏ ngòm, phát ra từng ánh nhìn chết chóc, hắn cảm giác da đầu tê dại. Lũ chim dáo dác bay ngang, vỗ cánh phần phật nặng nề.
Cảm giác nguy cơ loé lên, sau lưng lạnh sưu sưu, phản phất rơi giữa hầm băng. Sau lưng, một đôi mắt nhìn chằm chằm, tỏa ra sát ý vô tận, không khí xung quanh đều bị bóp méo bởi các làn hơi đỏ bốc lên.