Dịch giả: Chưởng Thiên
"Quên đi, cái tên Thạch Không Mặc điên điên khùng khùng kia đã lộ diện, việc ngươi thất thủ cũng là điều tất yếu. Có điều, Chưởng Thiên Bình chính là vật mà Chí Tôn yêu cầu đích danh. Nhưng lúc này, Thiên Đình bởi vì trù bị Bồ Đề thịnh yến nên tạm thời không thể điều đi quá nhiều nhân thủ. Hơn nữa, Kim Nguyên Tiên Vực lại nằm trong phạm vi thế lực của Cửu Nguyên Quan, phái người khác đi thăm dò quả thật không thích hợp. Vì vậy việc truy xét sự tình Chưởng Thiên Bình vẫn phải do người của Tiên Ngục ra tay, nhưng tuyệt không cho phép thất bại lần thứ hai, ngươi đã minh bạch?" Thân ảnh màu trắng trầm mặc một lát rồi chậm rãi lên tiếng, ngữ khí đã hòa hoãn rất nhiều, luồng áp lực xoay vần bên trong điện cũng chậm rãi tiêu tán.
"Vâng, thuộc hạ minh bạch. Thuộc hạ lập tức điều động tất cả giám sát tiên sứ tiến về Kim Nguyên Tiên Vực tìm hiểu tình hình của Hàn Lập. Lần này nhất định sẽ thu hồi bằng được Chưởng Thiên Bình." Kỳ Ma Tử nghe vậy thì đại hỉ, nếu như y vẫn được tiếp tục truy tung Hàn Lập thì việc cướp đoạt Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết vẫn có hy vọng không nhỏ, lập tức mừng rỡ khấu đầu lĩnh mệnh.
"Cũng không cần gióng trống khua chiêng như thế, ngoài lỏng trong chặt mới tốt. Thân thể ngươi hiện đã bị hủy, một lát nữa ta sẽ phái người đem cho ngươi một đóa Thiên Hỏa Thánh Liên, giúp ngươi đúc lại đạo thể." Bóng người màu trằng tùy ý nói thêm.
"Đa tạ Đại nhân ban ơn!" Kỳ Ma Tử nghe vậy lại càng thêm vui vẻ, cúi rạp người hành lễ.
"Lui đi." Bóng người màu trằng phất tay áo, nhàn nhạt nói.
Kỳ Ma Tử không dám nhiều lời, lập tức khom người cáo lui, đã sắp sửa ra đến bên ngoài đại điện.
Nhưng đúng lúc này, từ chân trời phía xa có một vầng mây đỏ vùn vụt bay tới, chẳng hề lên tiếng báo danh, trực tiếp đáp xuống trước cửa đại điện. Chỉ thấy hào quang lóe lên một cái biến thành một nữ tử tóc đỏ.
Nàng thoạt trông chỉ mới hai mươi tuổi, làn da trắng nõn nà, chân mày như tranh vẽ. Dung nhan này nói là điên đảo chúng sinh, phong tình vạn chủng cũng vẫn chưa đủ. Thân hình nàng lại càng thêm mười phần kiều diễm. Một tầng váy dài đỏ thẫm lung linh ôm sát lấy những đường cong cơ thể tuyệt mỹ, quả thật khiến cho chúng sinh điên đảo.
Nữ tử tóc đỏ tuy sở hữu dung mạo tuyệt thế, nhưng phong thái của nàng lại tràn ngập một loại ý chí cao ngạo không hề giấu diếm. Tựa như một hoa hồng bừng bừng liệt diễm, dù là ai cũng không thể tới gần.
"Ồ, đây chẳng phải là Ngục chủ Kỳ Ma Tử hay sao? Nghe nói ngươi lần này xuất mã chẳng những chịu nỗi nhục bại trận, mà đạo thể cũng bị người ta hủy diệt. Ta vốn nghĩ rằng không có lửa thì sao có khói. Bởi lẽ, Ngục chủ đại nhân dù sao cũng là Đại La thiên tài được Thiên Đình chúng ta công nhận. Thật không thể tưởng tượng được việc này lại là sự thật." Nữ tử tóc đỏ làm như tùy liếc nhìn Kỳ Ma Tử bên cạnh, cao thấp đánh giá một phen, rồi khanh khách nói cười. Thanh âm của nàng tuy thanh thúy dễ nghe, nhưng lại đầy vẻ giễu cợt.
Mục quang của Kỳ Ma Tử chợt lóe lên lửa giận, nhưng lập tức cưỡng ép dằn xuống, không để nộ hỏa phát tác.
"Tham kiến Bạch Vân đại nhân." Nữ tử tóc đỏ không nói thêm gì với y nữa, mà cúi mình thi lễ với bóng người màu trắng tọa trên đài cao. Động tác dường như tùy ý, khác hẳn với vẻ khúm núm sợ sệt của Kỳ Ma Tử trước đó.
"Là Xích Mộng a, không cần đa lễ. Hành trình Lục Lâm Tiên Vực vừa rồi có được thuận lợi?" Bóng người màu trắng ha ha cười lớn, tỏ thái độ vô cùng hòa ái với nữ tử tóc đỏ.
"Mọi việc đều thuận lợi. Việc đại nhân phân phó đã xử lý thỏa đáng. Tổng cộng đã mua được ba nghìn quả Lục Tâm Tiên Thực, sáu nghìn quả Mẫu Bàn Đào cùng một vạn Hồng Loa Ngọc Quả. Hết thảy đã được đưa đến Bách Trân Ti nhập vào sổ sách." Tóc đỏ nữ tử khóe miệng hơi nhếch lên, có phần tự mãn nói.
"Vậy thì tốt rồi, những vật phẩm này đều được sử dụng trong Bồ Đề thịnh yến sắp tới, không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào." Bóng người màu trắng gật đầu một cái.
"Đại nhân yên tâm, ta đã tự mình kiểm tra từng quả một, tất cả đều là thượng phẩm." Tóc đỏ nữ tử ôm quyền bảo đảm.
"Xích Mộng ngươi làm việc cẩn thận, ta tất nhiên rất yên tâm. Lần này đi Lục Lâm Tiên Vực xa xôi, đã khổ cực rồi, hãy lui về hảo hảo tĩnh dưỡng thật tốt đi." Bóng người màu trắng gật gật đầu nói thêm.
"Chỉ là một chuyến đi xa mà thôi, thuộc hạ không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Vừa rồi ta từ xa nghe được Đại nhân đang đàm luận với Kỳ Ma Tử về Chưởng Thiên Bình. Chẳng lẽ đúng là chí bảo năm xưa Cửu Nguyên Quan bị người ta trộm mất?" Ánh mắt nữ tử tóc đỏ lóe lên một chút rồi lại tiếp lời.
Kỳ Ma Tử và Xích Mộng có quan hệ chẳng mấy tốt đẹp. Y đang định cáo từ ly khai, nhưng vừa nghe Xích Mộng nhắc tới chuyện kia, liền lập tức dừng bước, sắc mặt khẽ biến.
"Đúng vậy, đúng là vật ấy. Chí Tôn đã nghiêm lệnh phải tìm về bằng mọi giá. Chẳng lẽ ngươi cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này?" Bóng người màu trắng tựa tiếu phi tiếu nói.
"Vật mà Chí Tôn đại nhân chỉ rõ đương nhiên khiến ta cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, trên đường ta phản hồi có nhận được tin từ Tổ mẫu, căn dặn ta phải lưu ý việc này một chút." Xích Mộng cười khẽ nói.
"Xích Dung đạo hữu sao? Nàng đã xuất quan?" Bóng người màu trắng có chút động dung, lên tiếng hỏi han.
Thân hình Kỳ Ma Tử cũng run lên nhè nhẹ, tựa hồ rất sợ hãi danh tự này.
"Tổ mẫu vừa mới xuất quan mấy năm trước, dặn dò ta thay người đến vấn an Bạch Vân đại nhân." Xích Mộng khẽ liếc Kỳ Ma Tử một cái, rồi tiếp tục bẩm báo.
"Mấy năm nay ta tiếp nhận mệnh lệnh của Chí Tôn đại nhân, quản lý mọi việc của Thiên Đình. Tiếc rằng ra không quen xử lý loại sự vụ này, nhìn chung làm việc vẫn có nhiều sơ hở. Nay Xích Dung đạo hữu xuất quan thật quá tốt, không lâu nữa ta sẽ xin chỉ thị của Chí Tôn, nhường quyền chưởng quản cho Xích Dung đạo hữu. Ta cũng có thể thanh thản một chút." Bóng người màu trắng cười nói.
"Bạch Vân đại nhân nói đùa rồi. Mấy năm qua nhờ có người chấp chưởng Thiên Đình, chuyện binh đao giữa các đại Tiên Vực đại giảm, nơi nơi phồn vinh hưng thịnh. Nếu như để cho một vị Đạo Tổ khác chấp chưởng, bất kể là ai cũng không thể nào làm tốt hơn. Tổ mẫu đã từng nói, dưới trướng Thiên Đình có rất nhiều vị Đạo Tổ, luận Pháp lực có lẽ Bạch Vân đại nhân không phải người đứng đầu, nhưng nếu xét năng lực cai quản, chắc chắn chẳng có mấy vị Đạo Tổ có thể theo kịp người." Xích Mộng cười tơi như hoa, lấy lòng bóng người màu trắng.
"Ha ha, Xích Dung đạo hữu đã quá khen rồi." Bạch Vân Đạo Tổ cũng cười lớn.
"Nếu như Xích Dung đạo hữu có hứng thú với sự tình Chưởng Thiên Bình, vậy thì Kỳ Ma Tử, ngươi hãy nói rõ những sự việc liên quan đến Chưởng Thiên Bình cho Xích Mộng nghe một chút." Bạch Vân Đạo Tổ lập tức đối với Kỳ Ma Tử nói ra.
"Vâng." Kỳ Ma Tử chần chờ một chút nhưng buộc phải đáp ứng, cẩn thận trình bày toàn bộ thông tin tình báo liên quan đến Hàn Lập.
"Thì ra là thế. Ngược lại, tên Hàn Lập này thật là một người thú vị. Từ hạ giới phi thăng mới chỉ hai, ba vạn năm đã tu luyện đến cảnh giới cao như thế. Tốc độ tu luyện có thể nói là nhanh chưa từng có." khóe miệng Xích Mộng hơi hơi nhếch lên, cảm thấy một chút hứng thú.
"Xích Mộng ngươi còn có điểm không biết. Chưởng Thiên Bình chính là chí bảo giữa trời đất này. Mang bảo vật này bên mình có thể chiếm đoạt tạo hóa trong thiên địa. Việc này ngược lại không có gì đáng kinh ngạc." Bạch Vân Đạo Tổ chậm rãi nói.
"Thì ra là thế. Bạch Vân đại nhân, hiện Kỳ Ma Tử bị hủy đạo thể, trong thời gian ngắn không thể khôi phục hoàn toàn, huống hồ hắn đã tự mình ra tay đối phó Hàn Lập kia và rồi thất bại. Nếu lại tiếp tục giao việc này cho người của Tiên Ngục, e rằng kết quả sẽ chẳng khác là bao. Chi bằng việc truy bắt tên Hàn Lập cứ giao cho thuộc hạ, ta tất nhiên sẽ tóm cổ Hàn Lập cùng với Chưởng Thiên Bình, hết thảy mang về giao do Đại nhân xử trí." Xích Mộng giật mình gật đầu, lại liến thoắng một hồi.
"Xích Mộng đạo hữu, nhiệm vụ thu hồi Chưởng Thiên bình, Đại nhân đã giao cho thuộc hạ rồi. Trước đây ta nhất thời chủ quan, lần này ta sẽ mang theo Diệt Thời Kim Luân, đương nhiên sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ." Kỳ Ma Tử nghe vậy thì cuống lên, vội vã lên tiếng.
"Kỳ Ma Tử, ngươi hiện ngay cả đạo thể cũng không có, làm sao hoàn thành nhiệm vụ? Cải tạo đạo thể củng cố tu vi tối thiểu sẽ tiêu phí không ít thời gian. Chẳng lẽ chúng ta phải đợi ngươi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy rồi mới bắt đầu truy bắt Hàn Lập sao? Với tâm cơ của người này, chỉ e đến lúc đó hắn đã cao chạy xa bay không biết đến tận phương trời nào." Xích Mộng cười mỉa mai.
Kỳ Ma Tử chau mày, đang muốn tiếp tục tranh luận.
"Kỳ Ma Tử, lời Xích Mộng nói cũng có đạo lý. Ngươi hiện giờ đạo thể còn chưa thành, trước hết hãy ở lại Thiên Đình tĩnh dưỡng đi." Bạch Vân Đạo Tổ đột nhiên khoát tay, chặn họng Kỳ Ma Tử.
"Vâng…" Kỳ Ma Tử sững người, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Vân Đạo Tổ, đành không cam lòng tuân theo.
"Xích Mộng, nếu như ngươi chủ động xin đi giết địch, vậy nhiệm vụ truy bắt Hàn Lập sẽ giao cho ngươi. Có điều Kỳ Ma Tử đã trắng tay một lần, ngươi tuyệt đối không thể thất bại nữa." Bạch Vân Đạo Tổ nghiêm giọng căn dặn Xích Mộng.
"Bạch Vân đại nhân yên tâm. Ta sẽ không giống như người khác. Xin Đại nhân cứ chờ tin tốt của ta." Xích Mộng ôm quyền cười khẽ, thân hình chợt nhoáng lên rồi hóa thành một vầng mây đỏ bay ra khỏi đại điện, biến mất trong chớp mắt.
Kỳ Ma Tử cũng không lưu lại nữa, lập tức cáo từ ly khai. Trong chốc lát, đại điện chỉ còn lại một mình Bạch Vân Đạo Tổ.
"Xích Dung đạo hữu, ma trảo của ngươi càng ngày lại càng vươn dài rồi, ha ha..." Bạch Vân Đạo Tổ cười lạnh một tiếng, rồi đứng lên, xoay người đi vào sâu bên trong đại điện.
…
Cùng lúc, ở một địa phương khác trong Thiên Đình, nơi mà toàn bộ cung điện được xây từ một loại Tinh Thạch màu hồng nhạt.
Ở đây có một nữ tử mặc quần màu lục đang ngay ngắn đả tọa, đúng là Diệu Pháp Tiên Tôn.
Sắc mặt nàng hiện tại vô cùng âm trầm, đang chăm chú quan sát một khối Ngọc Bài đỏ sậm lơ lửng trước mặt, trên mặt Ngọc Bài có thể mơ hồ nhìn thấy một cái đồ án thiềm thừ màu vàng đất.
Nhưng ngọc bài này hiện đã rạn nứt, phân thành mấy mảnh.
Sắc mặt của hai thị nữ mặc quần màu lục đứng bên cạnh nàng giờ này đang vô cùng sợ hãi.
"Bản mệnh bài của Lam Nguyên Tử và Lam Nhan thì sao?" Diệu Pháp Tiên Tôn chậm rãi mở miệng hỏi.
"Bản mệnh bài của Lam Nguyên Tử cũng đã nứt toác, nhưng vẫn chưa hoàn toàn vỡ vụn. Còn bản mệnh bài của Lam Nhan chẳng có gì khác thường, nhưng thủy chung không thể nào liên lạc được với nàng, e rằng đã bị người ta không chế." Một thị nữ vội vàng đáp.
Đôi mắt đẹp của Diệu Pháp Tiên Tôn nhíu lại, nhất thời không nói thêm gì.
"Thánh sứ đại nhân, quan chủ cũng đã nghe nói việc này. Lão nhân gia vừa mới truyền tin xuống, đối với việc không thể đoạt lại Chưởng Thiên Bình mười phần tức giận." Thị nữ còn lại chần chừ một chút, rồi nhẹ nhàng bẩm báo.
"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống đi." Diệu Pháp Tiên Tôn nhíu chặt lông mày, xua xua tay.
Hai thị nữ thấy vậy, hết sức nhu thuận thi lễ một cái rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
"Hàn Lập… Xem ra ta thật sự đã coi thường ngươi rồi. Đã vậy, bổn tọa sẽ tự mình ra tay, để xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực." Diệu Pháp Tiên Tôn chợt đứng dậy, giọng điệu hết sức cương quyết.
Lời còn chưa dứt, thân hình nàng đã nhoáng lên một cái, tiêu thất vô tung giữa hư không.
...
Khu vực biên giới Tây Bắc của Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực, nơi này có địa thế bằng phẳng, đất đai phì nhiêu, mật độ nhân khẩu so với Kim Nguyên Sơn Mạch trước đây đông đúc hơn nhiều, cũng tồn tại vô số tông môn thế lực. Trong đó, tông môn trọng địa của môn phái đệ nhất Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực, Thông Thiên Kiếm Phái, chính là đặt ở đây.
Bên ngoài biên giới Tây Bắc chính là đại hải mênh mông. Tuy Nguyên Khí trong hải dương rất nồng đậm, nhưng cũng hung mãnh dị thường. Vì nơi đây thường xuyên xuất hiện phong bạo cực lớn, cho nên phiến hải dương này được xưng là Phong Bạo Hải Dương.
Phong Bạo Hải Dương chứa đựng tài nguyên phong phú, hấp dẫn vô số kẻ tới tầm bảo, khiến nhân khí thịnh vượng, không hề thuê kém Kim Nguyên Sơn Mạch.
Tại một vị trí giáp biển, có một tòa thành cự đại tọa lạc, gọi là Kim Uyên Thành.
Diện tích Kim Uyên Thành cực kỳ rộng lớn, nội thành càng vô cùng phồn hoa, chính là thành trì lớn nhất Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực.
Sở dĩ nơi đây phồn hoa như vậy, một phần là do số lượng kinh người của đội ngũ tầm bảo bị Phong Bạo Hải Dương hấp dẫn. Nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất vẫn là bên trong Kim Uyên Thành có một tòa Xuyên Vực Truyền Tống Trận, kết nối trực tiếp với Đại Kim Nguyên Tiên Vực, nhờ đó mà có vô số người thường xuyên lai vãng giữa hai địa phương, tạo thành quang cảnh phồn hoa như ngày nay.
Phía ngoài Kim Uyên Thành có một quảng trường khổng lồ, lớn chừng vài chục dặm. Bên trên quảng trường là cơ man người đến kẻ đi, vô cùng hối hả, náo nhiệt.
Mỗi thời mỗi khắc đều có một đạo độn quang từ đằng xa bay đến đáp xuống nơi này, hoặc là một số người từ nơi này bay lên không, hướng về chân trời phía xa.
Một đạo độn quang xanh sẫm từ ngoài xa bay vụt đến, dừng lại trên bầu trời quảng trường ngoài thành, là một chiếc phi chu màu xanh lá cây. Thấp thoáng có hai bóng đứng trên phi chu, đúng là Hàn Lập và Lam Nhan, hai kẻ vừa bỏ ra thời gian mấy chục năm rốt cuộc mới đến được nơi này.
"Không hổ là đệ nhất đại thành Tiểu Kim Nguyên Tiên Vực, quả thật rất đồ sộ." Hàn Lập phóng mắt nhìn khắp khu vực thành trì hầu như vô biên vô hạn phía trước, gật gù khen ngợi.
"Kim Uyên Thành này… coi như tạm được. Nhưng một khi Hàn đạo hữu đặt chân lên Đại Kim Nguyên Tiên Vực, đi tới Cửu Nguyên Thành, lúc ấy mới chính thức biết rõ thế nào là đại thành trì." Lam Nhan cười khẽ.
"A, phải không? Ta ngày càng nóng lòng đấy." Hàn Lập nhàn nhạt trả lời, khoát tay thu hồi Mặc Long phi chu, rồi bay về phía Kim Uyên Thành.