Dịch: Đậu Đỏ
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm nhân tông
***
"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"
Nam Cung Uyển đang vui mừng, nhưng ngay sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, tra xét một vòng trong hư không, hơi chần chờ hỏi:
"Vậy còn gã..."
"Để diệt sát Cổ Hoặc Kim, gã đã toàn lực vận chuyển Luân Hồi Pháp Tắc, bức thần hồn Cổ Hoặc Kim ra, hoàn toàn dung nhập vào Thiên Đạo rồi." Hàn Lập khẽ thở dài một tiếng, nói.
Nam Cung Uyển nghe vậy, ánh mắt khẽ run lên, trong hốc mắt cũng có chút ướt át.
Chỉ thấy nàng điểm vào mi tâm của mình, ngay sau đó kéo ra ngoài một cái, một đạo hư quang bóng người lập tức tách rời ra.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua dễ dàng nhận ra được, đó chính là một điểm tàn hồn Cam Như Sương còn sót lại, hư ảnh được huyễn hóa ra kia thập phần yếu ớt, như ma trơi phiêu diêu bất định, mắt thấy sắp bị tiêu tán.
Lúc này, một kiện vật không trọn vẹn lơ lửng trong hư không, bỗng nhiên chớp động quang mang đỏ sậm, một sợi tàn hồn theo đó bay lượn ra.
Lông mày Hàn Lập cau lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức phát hiện đó chính là một góc còn sót lại của Lục Đạo Luân Hồi Bàn, đã thu nạp một sợi tàn hồn của Luân Hồi điện chủ.
Hồn ảnh của gã cũng giống như vậy, hư vô mờ mịt, nhưng sau khi bay ra, ngay lập tức nghênh đón thần hồn Cam Như Sương, đưa tay ôm lấy vai nàng.
Cả hai dựa sát vào nhau, đồng thời quay lại nhìn thoáng qua Nam Cung Uyển và Hàn Lập, trên mặt lộ ra nét tươi cười.
"Thay ta chiếu cố Cửu Chân, từ nay thiên địa không còn hối tiếc..." Trong lúc mơ hồ, trong thức hải Hàn Lập tựa hồ vang lên thanh âm Luân Hồi điện chủ.
Không đợi hắn trả lời, hai thân ảnh kia đã chậm rãi thăng không, ánh sáng ngày càng trở nên ảm đạm, cuối cùng như một làn khói mù tiêu tán giữa thiên địa.
"Ta hiểu rồi." Hàn Lập từ tận đáy lòng lặng lẽ đáp.
"Đối với bọn họ, đây có được xem là kết cục tốt đẹp không?" Nam Cung Uyển dựa vào vai Hàn Lập, thần tình trên mặt có chút đau thương, mở miệng hỏi.
Hàn Lập nghe vậy, nhất thời cũng không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ khe khẽ lắc đầu.
Đúng lúc này, lông mày hắn bỗng nhiên hơi nhăn lại, quay đầu nhìn về phía Ma Chủ, mở miệng nói:
"Thạch đạo hữu, thật không thể chờ đợi được nữa sao? Chúng ta vừa mới sánh vai sinh tử một trận, chẳng lẽ không biết quý trọng cơ hội sống sót rất vất vả mới có được này?"
Nam Cung Uyển nghe vậy, cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ma Chủ chẳng biết lúc nào đã lặng lẽ đi tới bên cạnh Chưởng Thiên Bình, nắm nó ở trong tay, lông mày không khỏi nhíu chặt.
"Hàn đạo hữu nghĩ sai một chuyện, ta với các ngươi liên hợp, cũng không phải phản đối hành động của Cổ Hoặc Kim. Ngược lại, ta quả thật rất đồng ý với cái nhìn của gã, chỉ tiếc gã lại thực hiện bước này sớm hơn ta." Ma Chủ đã khôi phục hình người, lạnh nhạt nói ra.
Hàn Lập nhìn thoáng qua gã, nói với Nam Cung Uyển: "Nàng nên về trước đi, đợi ta thêm một chút."
"Ngươi hãy cẩn thận." Nam Cung Uyển hơi chần chờ, sau đó vẫn quyết định tin tưởng Hàn Lập, gật đầu nói.
"Sẽ không lâu đâu." Hàn Lập nói, phất tay mở quang môn màu bạc ra, một lần nữa đưa Nam Cung Uyển về Hoa Chi Động Thiên.
"Cường giả bước từng bước lên trời, đã trải qua bao nhiêu tai ương kiếp nạn, không phải là để có thể tuỳ ý làm gì thì làm sao? Nhưng hết lần này tới lần khác có Thiên Đạo ức hiếp trên đầu, ép người ta không thở nổi. Cánh tay trái đạo hữu là bị Thiên Đạo thôn phệ, ban đầu vốn không phải như vậy, chẳng lẽ không muốn lật trời, thứ khiến người khác chán ghét này?" Ma Chủ cũng không ngăn cản hành động của Hàn Lập, một tay chỉ thiên, ngạo nghễ nói.
"Ở phàm tục từng thấy qua một câu trong sách cổ "Tòng tâm sở dục bất du củ"*, không biết Thạch đạo hữu đã nghe qua chưa? Phía dưới Thiên Đạo chuẩn tắc, cường giả có thể tự do thoải mái. Nhưng nếu người người hiếu thắng mà không tuân thủ Thiên Đạo, thế gian này há không phải thành một mảnh Hỗn Độn không có trật tự, không có từng điểm tinh hoa phàm tục, không có trăm hoa khoe sắc trên núi, không có vầng trăng sáng trên bầu trời cao, thế gian này còn tư vị gì?" Hàn Lập cười hỏi ngược lại.
*Tòng tâm sở dục bất du củ, ý câu này là: muốn làm gì thì làm nhưng không được vượt qua khuôn phép.
"Không nghĩ tới Hàn đạo hữu kiêu hùng bực này, lại có lòng dạ đàn bà yếu đuối, thương hại kẻ yếu như vậy?" Ma Chủ cất tiếng cười to nói, tiếng cười quanh quẩn giữa thiên địa, kéo dài không dứt.
"Không đánh không được?" Hàn Lập cười trừ, hỏi.
"Không phải là không đánh không được, mà là Hàn đạo hữu ngươi không thể không chết. Trước mắt ngươi tổn thương quá nặng, lúc này không giết ngươi, sau này ta không an tâm." Trên mặt Ma Chủ mang theo ý cười, tiếng như băng lạnh, từng chữ từng câu nói ra.
Lúc tiếng nói vừa dứt, thân thể gã hơi lui về phía sau một bước, đụng thẳng vào một tầng không gian gợn sóng, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa.
Hàn Lập sớm đã sở liệu chuyện này, Thời Gian Pháp Tắc trên người ba động phiêu đãng ra, một chưởng vung ra. Hư không trong phạm vi vạn dặm bên ngoài thân, thời gian lưu chuyển trong nháy mắt ngưng trệ.
Hắn xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy trong hư không, khu vực chỗ kia bỗng nứt ra một khe hở nhỏ bé, đưa tay đâm ra một kiếm.
Chỉ nghe "Ầm" một tiếng điện xoẹt vang lên, một đạo điện quang màu vàng trong nháy mắt bắn vào chỗ khe hở kia.
Ngay sau đó, thời gian đông kết lần nữa chảy xuôi, trong chỗ khe hở kia truyền đến một tiếng oanh minh, hư không lập tức nổ bể ra.
"Xem ra thương thế của ngươi thật sự không nhẹ..." Lúc này, một tiếng nói bỗng nhiên vang lên ở sau lưng Hàn Lập.
Hàn Lập đến quay đầu còn không kịp, một đạo ngân quang đã thông thẳng xuống đầu, lực lượng Không Gian Pháp Tắc cường đại tầng tầng bao phủ, trực tiếp giam cầm hắn ngay tại chỗ.
"Theo chân bọn chúng đi!"
Một tiếng quát lớn vang lên, năm ngón tay Ma Chủ như năm móc câu, ma khí phía trên quấn quanh, lóe ra hàn quang màu bạc, vỗ thẳng xuống đầu Hàn Lập.
Một kiếm của Hàn Lập lúc trước chém giết Cổ Hoặc Kim, cơ hồ đã rút sạch toàn bộ lực lượng thời gian pháp tắc và tiên linh lực của hắn, giờ phút này thật sự không cách nào tránh được.
Ngay tại thời khắc thiên quân nhất pháp này, trước người hắn bỗng nhiên hiện lên một vệt kim quang, một con giáp trùng màu vàng vô cùng to lớn thình lình bắn ra, dùng đầu húc về phía Ma Chủ.
Một tiếng "Ầm" trầm đục truyền đến, cả người Ma Chủ trực tiếp bị chấn lui.
Kim Đồng ngăn lại một kích trí mạng này, sau đó xoay người lại cắn xé hư không một hồi, cứng rắn xé đứt tầng lực lượng Không Gian Pháp Tắc đang bao phủ trên người Hàn Lập.
"Phệ Kim Tiên... Đạo Tổ." Ma Chủ ổn định thân hình, sau đó kinh ngạc kêu lên.
Gã chỉ biết là quanh năm bên người Hàn Lập có một con Phệ Kim Tiên làm bạn, lại không ngờ trùng này đã tiến giai Đạo Tổ. Mà trong đại chiến lúc trước, Phệ Kim Tiên này từ đầu đến cuối đều không lộ diện, Luân Hồi điện chủ cũng không biết vì sao, cũng không báo cho gã biết việc này.
Thương thế Ma Chủ không tính là quá nặng, nhưng trước đây vì diệt sát Cổ Hoặc Kim tiêu hao cũng rất lớn, đối mặt với liên thủ giữa Hàn Lập và Kim Đồng, gã cảm thấy mình không biết có bao nhiêu phần thắng, nhưng bây giờ đã cùng Hàn Lập tạo thành thế như nước với lửa. Nếu hôm nay không thể diệt trừ hắn, chờ sau khi hắn khôi phục thực lực, tình huống sẽ càng thêm hỏng bét.
Gã vô thức nhìn thoáng qua tiểu bình đang nắm chặt trong tay, một trận ngân quang trong lòng bàn tay lấp lóe.
Chỗ miệng bình nhỏ có một đạo ngân quang sáng lên, vô số tia sáng màu bạc từ đó tràn ra, chui vào lòng bàn tay gã.
Hai mắt Ma Chủ lập tức trợn lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh hỉ khó che giấu.
Gã cảm thấy từng luồng từng luồng lực lượng Không Gian Pháp Tắc vô cùng cường đại, đang thuận từ bình nhỏ không ngừng tràn vào trong cơ thể gã, để vùng đan điền của gã có chút thâm hụt lần nữa tràn đầy trở lại.
"Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta..." Ma Chủ nhịn không được thoải mái cười nói.
Hàn Lập thấy thế, lại không ngạc nhiên chút nào, trên thực tế bàn tay hắn lồng ở trong tay áo, đang cấp tốc bóp pháp quyết.
Lúc trước tiến vào trong không gian tiểu bình, hắn mặc dù không thể luyện hoá bình nhỏ, nhưng cũng tạo ra liên hệ cực sâu, cách không thôi động tự nhiên không thành vấn đề.
Trước mắt Ma chủ cũng không phải tự chủ hấp thụ lực lượng Không Gian Pháp Tắc, mà chính Hàn Lập đang thao túng bình nhỏ, cưỡng ép quán thâu tiến vào trong cơ thể gã.
Rất nhanh, Ma Chủ đã không còn cười nữa.
Gã phát hiện, theo lực lượng Không Gian Pháp Tắc càng ngày càng tuôn ra nhiều, bên trong còn hỗn tạp từng tia từng sợi lực lượng Hỗn Độn Pháp Tắc, cũng bắt đầu chui vào trong cơ thể gã.
Chờ lúc gã muốn ngăn cản, cũng đã không kịp.
"Hàn Lập, ngươi..."
Trong miệng gã mới nói ra nửa câu, toàn thân trên dưới đã bắt đầu phồng lên khắp nơi, từng quang đoàn Hỗn Độn liên tiếp phá thể ra, xé rách thân thể gã thành mảnh vụn.
Chỉ thấy trong đám mảnh vụn, có một chiếc xa giá (xe ngựa dành cho vua) cỡ nhỏ cùng tám con tuấn mã được ngưng tụ từ ngân quang, phía trên có một thần hồn tiểu nhân màu bạc đang ngồi, khống chế xe ngựa phía dưới lóe lên, định trốn chạy.
"Ngươi không chạy thoát... Quen biết nhau một hồi, hay là để ta tiễn ngươi đoạn đường đi." Hàn Lập than nhẹ một tiếng, nói như thế.
Vừa dứt lời, một tầng gợn sóng thời gian ba động nhộn nhạo, hư không lần nữa ngưng trệ, bát tuấn xa giá bị giam cầm ở giữa hư không, không nhúc nhích được tí nào.
Hàn Lập không bị ảnh hưởng chút nào, cất bước đi tới, rất nhanh đã đến trước mặt.
Một tay hắn nhiếp (thu) bát tuấn xa giá và thần hồn Ma Chủ vào trong tay, thần tình trên mặt không biến hóa chút nào, chỉ nhẹ nhàng vân vê, xa giá màu bạc kia và thần hồn Ma chủ lập tức biến thành một tầng quang điểm mờ mịt, tiêu tán vô tung.
Hàn Lập ngắm nhìn xung quanh, nhìn bốn bề hư không hỗn loạn từng mảnh, tâm tình có chút phức tạp.
Một lát sau, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, đưa tay vẫy một cái, thu bình nhỏ một lần nữa vào trong lòng bàn tay. Nhẹ nhàng vuốt ve đường vân quen thuộc trên bình nhỏ, tâm thần dần dần an định lại.
Lúc này, phiến lá màu xanh sẫm rõ nét trên tiểu bình bỗng nhiên sáng lên một trận hào quang màu vàng, từng tia từng sợi lực lượng Thời Gian Pháp Tắc chảy xuôi ra, chậm rãi tụ hợp vào trong cơ thể Hàn Lập, thanh tuyền như nước ngọt làm dịu từng chỗ tiên khiếu trên thân thể hắn.
Cảm giác toàn thân mỏi mệt dần dần biến mất, quang mang trong hai mắt Hàn Lập ngày càng trở nên sáng tỏ.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được, ảnh hưởng từ Hỗn Độn Pháp Tắc đang dần dần biến mất, Thiên Đạo bị nhiễu loạn cũng đang từng bước trở lại quỹ đạo, thiên địa quét sạch, hết thảy nguyên khí đều đang khôi phục từ từ trở lại như lúc ban đầu.
Chẳng qua là khi hắn ngửa đầu nhìn lên, vết rách hư không trên đỉnh đầu do mình bổ ra kia, lại không có dấu hiệu nào khép lại.
Nơi đó tựa hồ Thời Gian đình trệ, Không Gian đông kết, Luân Hồi không vượt, hơn phân nửa vĩnh viễn sẽ là một đạo vắt ngang tại Chân Tiên giới, như một vết sẹo trong lòng tất cả mọi người, trở thành minh chứng cho trận tai hoạ vạn cổ này.
Trung Thổ Tiên Vực đã bị nghiền nát, không có khả năng quay trở lại diện mạo vốn có, phần lớn cương vực đều đã triệt để sụp đổ. Có không ít khu vực khác lúc trước trong giao chiến đã rơi vào hư không, đã biến thành một dạng thất lạc giới vực như là Tiểu Nam Châu giới quần.
Bất quá, nơi này thiên địa linh khí vốn nồng đậm, sau khi Thiên Đạo vận chuyển quay về bình thường, cũng sẽ một lần nữa bổ khuyết trở lại. Nghĩ đến tiếp theo trăm vạn năm sau đó, đá vụn bụi bặm phân tán khắp nơi kia chắc chắn sẽ một lần nữa tụ lại, ngưng tụ thành một đại lục cỡ nhỏ, trở thành một chỗ bí cảnh tuyệt địa, quay trở về hậu thế.
Cũng giống như vậy, mấy giới vực khác bị liên lụy, cũng đang trong quá trình tu dưỡng dần dần khôi phục.