Phế Phi Phục Sủng

Chương 25: Tâm tư và nỗi lòng Mạc Đình


Hạ Lan tướng quân lắc đầu nói:

"Tính cách con bé quá sốc nổi, được ta và nàng nuông chiều nên tạo thành tính cách vô pháp vô thiên của nó, có thể thay đổi như thế chứng tỏ nữ nhi đã phải chịu đả kích cực lớn, không biết là phúc hay họa đây ".

Lúc này Hạ Mặc Đình lên tiếng:

"Ngay từ đầu con đã không đồng ý để muội ấy vào cung, hai người không chịu nghe theo lời của con, muội ấy như thế làm sao có thể là đối thủ của đám phi tần kia ".

Hạ Lan tướng quân trầm mặc:

"Chuyện cũng đã sảy ra rồi, thôi thì ta và con cố gắng lập chiến công để làm hậu phương vững chắc cho con bé ".

Nhìn thấy vẻ mặt u uất và chán chường của Mặc Đình, Hạ Lan tướng quân bất giác thở dài.

Làm sao ông không biết được tâm ý của Mặc Đình giành cho Cẩm Tĩnh chứ, ngay từ nhỏ thằng bé đã dõi theo nữ nhi, cố gắng lập nhiều chiến công để cho con bé nhìn nhận công lao của mình.

Tuy nhiên tâm tình của Cẩm Tĩnh lại không hướng về vị đại huynh này, nữ nhi từ nhỏ đến giờ chỉ coi Mặc Đình là huynh trưởng mà đối đáp không có tình yêu nam nữ.

Sao ông không muốn hai đứa nó kết thành đôi chứ, tuy nhiên với tính cách ngang bướng của nữ nhi thì ông càng vun vén thì nữ nhi sẽ càng ghét Mặc Đình hơn nên cuối cùng ông đành phải buông xuôi.

Mặc Đình từ năm mười bốn tuổi đã đến quân doanh sinh sống nên không biết chuyện Cẩm Tĩnh muốn nhập cung.



Đến khi vô tình biết thì Y đã phi ngựa nước đại để trở về khuyên can nhưng đã không còn kịp nữa, Cẩm Tĩnh đã nhất kiến chung tình với hoàng thượng không một ai có thể cản được.

Chính vì thế nên Y mới chán chường, lần này Hạ Lan tướng quân mới thấy sự điên cuồng của Y trong các trận chiến, ông biết có lẽ Mặc Đình cũng giận ông, nhưng ông đâu còn cách nào khác.

Nhìn Y lủi thủi trở về phòng mà hai phu thê quay sang nhìn nhau, cả hai người đều yêu thương Mặc Đình, những bọn họ lại không còn cách nào khác.

Thôi thì mong thời gian trôi đi Y nguôi ngoai và tìm cho mình một thê tử tốt như thế bọn họ mới không cảm thấy ray rứt.

Mặc Đình lúc này đã trở về phòng, Y liền mở ngăn tủ được khóa kín phủ bụi kia ra, bên trong là một bức tranh vẽ chân dung một người thiếu nữ.

Thiếu nữ trong bức hình chính là Hạ Lan Cẩm Tĩnh, nàng đang ngắm nhìn lễ hội, vẻ mặt nàng vô cùng háo hức.

Bức tranh này là Mặc Đình vẽ trong một lần hai huynh muội đi hội nguyên tiêu, hình ảnh thiếu nữ có nụ cười rạng ngời xinh đẹp luôn hiện trong tâm trí của Y.

Mặc Đình lặng đi trong giây lát rồi lẩm nhẩm, tại sao muội lại không chọn ta mà lại chọn hoàng thượng chứ, muội có biết rằng tình cảm ta giành cho muội nhiều như thế nào không, bây giờ muội vào cung mới gần một năm mà đã sảy ra nhiều chuyện như thế khiến tim ta rất đau.

Phụ thân muội nói đúng muốn cho muội an ổn trong cung thì ta và phụ thân muội phải có nhiều chiến công, muội yên tâm đi ta sẽ mãi mãi bảo vệ cho muội.

Đêm khuya ánh trăng sáng ngời như tâm tình của một kẻ yêu đơn phương.

Cuối cùng yến tiệc mừng công cho toàn bộ quân lính được hoàng thượng tổ chức vô cùng long trọng, lần này Hạ Lan tướng quân không những hạ được hai thành trì mà còn khiến Tây Cương phải tự nguyện cống nạp rất nhiều vật phẩm quý hiếm.



Hoàng thượng vô cùng vui mừng ban thưởng hậu hĩnh cho tất cả tướng sĩ trong đó không quên công của Đại tướng quân.

Buổi tối hôm đấy Cẩm Tĩnh háo hức diện trang phục lộng lấy để xuất hiện, nàng không thể để phụ thân lo lắng cho nàng được.

Dù gì họ không phải là phụ mẫu ruột thịt của nàng nhưng nàng đã lỡ chiếm mất thân xác của nữ nhi họ thì phải báo hiếu họ thật tốt như vậy nàng mới không cảm thấy ăn năn.

Mấy ngày nay do hoàng hậu phải bận rộn để yoor chức yến tiệc này nên nàng được miễn phải thỉnh an khiến cho Cẩm Tĩnh cảm thấy vui vẻ.

Cái cảm giác trời đang lạnh mà phải dậy sớm để trang điểm và đi thỉnh an nàng thật sự cảm thấy vô cùng ngại.

Trời đã vào đông nên rất lạnh, từ sau khi nàng bị rơi xuống nước đi tuy cơ thể này đã được an dưỡng nhưng vẫn không tránh được di chứng để lại.

Bây giờ trời đất có chuyển lạnh một chút nàng cũng không chịu được.

Than sưởi của cung nàng lúc nào cũng thiếu, tuy nhiên vì hoàng thượng vô cùng sủng ái nàng nên đã hạ lệnh cho nội vụ phủ phải đưa nhân đôi số lần lên.

Chính vì thế nên cứ đến mùa đông là nàng lại lười ra khỏi cung chỉ làm ổ trong Hạ Lan cung của mình.

Hoàng thượng nhiều lúc đến cũng ngại ra về bởi vì cung điện của nàng quá ấm áp, nhiêu khi hoàng thượng còn sai thái giám tổng quản mang tấu sớ đến để phê ngay tại đây.

Nên Hạ Lan cung lúc nào cũng được ưu tiên hàng đầu, vì theo lẽ đời cứ hoàng thượng ở cung nào nhiều nhất thì sẽ có phúc lợi tốt hơn.