Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P18
Mọi người nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cuối cùng cũng tìm ra được cây Đào nghìn năm để làm kiếm.
Vấn đề là làm sao để trái tim Dạ Ngọc xuất hiện là một vấn để rắc rối, nan giải. Chỉ là nghĩ thôi cả bọn đã đau đầu rồi.
Bên này, Tiểu Bạch đang giả làm Tiểu Mật cũng giận dỗi không cho Dạ Ngọc vào trong. Y đang không biết làm sao để thoát khỏi Dạ Ngọc vĩnh viễn. Dạ Ngọc cũng yêu Tiểu Mật nên cũng không muốn nàng buồn. Hắn để Tiểu Mật hết giận nên cũng không quấy rầy.
Cả nhóm người Tiểu Mật thì đang ở bên ngoài bìa rừng bàn kế hoạch tiếp theo để đối phó Dạ Ngọc.
Tiểu Nhiên: Hay chúng ta cứ đánh trực tiếp với Dạ Ngọc đi. Ta không tin chừng đây con người mà không giải quyết được Dạ Ngọc.
Diệp Thanh Vũ: Nàng vừa mới bị trúng độc, mới vừa khoẻ xong. Đừng có mà cứ đòi đánh như vậy. Nàng nên giữ sức đi. Dù chúng ta có pháp thuật hay tu vi cao hơn Dạ Ngọc đi nữa, cũng sẽ không giết hắn được. Phải tìm cách tốt nhất, tránh cảnh đánh mà cuối cùng cả hai bên tổn thương.
Tiểu Nhiên: Ta cũng chưa cảm ơn Cửu Cửu đã cứu mạng ta. Sau này, nếu Cửu Cửu cần ta giúp gì thì người cứ nói, ta sẽ hết lòng ( Trong lòng Tiểu Nhiên có hơi bất ngờ khi Diệp Thanh Vũ bất chấp tính mạng cứu nàng, thêm chuyện trong giấc mộng, nói nàng không có cảm động là sai. Nàng cũng có rung động, nhưng không biết đó là cảm giác gì, nàng vẫn chưa biết nàng đang tiến dần đến cái gọi là tình yêu. Vì nàng còn nhỏ, chưa trải qua yêu ai, nên cứ nghĩ đó là tình thân, là sự biết ơn.) Vì ngại nên đến bây giờ nàng mới dám đối mặt với hắn mà nói lời cảm ơn.
Tiểu Mật hiện đang lo lắng cho Tiểu Bạch nên không suy nghĩ được nhiều.
Nhị Tử: Hay chúng ta dùng con rối giống Tiểu Mật lại tráo thêm một lần nữa. Chẳng phải chúng ta tráo Tiểu Bạch vào mà Dạ Ngọc đến giờ vẫn chưa phát hiện ra thật giả hay sao. Chúng ta để Tiểu Mật đó yêu Dạ Ngọc. Chỉ cần thi triển pháp thuật lên con rối thì con rối đó sẽ yêu Dạ Ngọc thật. Khi trái tim hắn lộ ra thì chúng ta giải quyết.
Tiểu Mật: Haizza, ngươi có ý đó cũng hay đó. Sao không sớm nói ra để đệ tử ta đỡ khổ. Chắc giờ Y chắc đang trách ta lắm. Làm sư phụ như ta lại để đệ tử chịu khổ. Nhưng ta không muốn tiêu diệt triệt để Dạ Ngọc. Chỉ cần cách đối xử của Dạ Ngọc với Tiểu Bạch là biết hắn tuy yêu quái nhưng vẫn còn lương tri. Mẹ ta sớm nói yêu quái không phải do hắn lựa chọn làm yêu quái. Cũng không ai là sai mà không sửa được, chỉ cần có chút lương tri là còn cứu được. Đây là lông Phượng Hoàng của sư phụ ta cho ta. ( Tiểu Mật đành nói dối Lê Tô Tô là sư phụ nàng chứ không phải mẹ nàng. Nàng sợ sẽ để lộ thân phận lại mang thêm rắc rối cho mọi người). Ta sẽ biến lông này thành con rối mang hình dáng của ta. Bên trong lông này ngoài pháp thuật khiến chiếc lông này nảy sinh tình yêu thực sự với Dạ Ngọc. Ta sẽ thêm chút pháp thuật để giúp Dạ Ngọc và chiếc lông này không hồn phi phách tán mà chỉ độ kiếp làm người. Nếu bọn họ trải qua tu hành tử tế thì bọn họ sẽ tu được thành chính quả. Mong là ta có thể giúp Dạ Ngọc được một tay để hắn có thể thoát kiếp yêu quái này. Dù sao, ta là lần đầu tiên được một nam nhân yêu ta chân tình tha thiết như vậy. Làm vậy để hồi đáp lại tình cảm chân thành hắn dành cho ta. Nói xong, nàng dùng phép biến hoá lông Phượng Hoàng thành hình dáng nàng - y như khuôn đúc.
Tiểu Mật nói với lông vũ: Ta cho ngươi một hình hài giống ta. Sau đó là giúp ta một tay để cảm hoá Dạ Ngọc. Người ngươi yêu là Dạ Ngọc. Người ấy và ngươi sẽ hoá thành người sớm thôi. Kiếp sau làm người, ngươi hãy nhớ hình dáng Dạ Ngọc, rồi tìm người đó mà nối tiếp duyên kiếp này. Tuy nhiên, khi làm người, người ấy vẫn còn tâm ma. Ngươi phải dùng tình cảm của ngươi, độ hoá cho người đó. Ta nhờ ngươi đó. ( Tuy Tiểu Mật còn nhỏ nhưng nàng biết dù hoá bao nhiêu kiếp thì yêu ma đã từng hút hồn người như Dạ Ngọc cũng sẽ không thoát được nợ kiếp này và xoá được tâm ma dễ dàng vậy, nên nàng dặn dò kỹ với lông vũ.) Là nàng thật lòng muốn Dạ Ngọc tu tập thành công.
Nhị Tử nhìn nàng với ánh mắt dò xét. Hắn biết lông kia là của nàng. Vì chỉ có là của nàng thì mới dễ dàng biến thành nàng giống y đúc vậy. Nàng lại dễ dàng dùng thuật chú lên chính chiếc lông đó. Thì chỉ là đồ của mình thì mình mới tuỳ ý sai biểu, sử dụng sao cũng được. Mà quan trọng là chiếc lông đó có khí tức hơi thở của nàng. Nhưng tại sao nàng lại nói dối trước mắt hắn. Nàng chắc chắn là Phượng Hoàng. Chắc nàng chưa tin tưởng hắn, còn đề phòng hắn đi. Thôi, không vội vàng. Ta sẽ làm nàng tin tưởng ta từ từ, rồi nàng sẽ nói thật với ta.
Lúc đó Diệp Thanh Vũ và Tiểu Nhiên đều thấy Tiểu Mật nói đúng. Ai cũng nên có cơ hội để làm lại, dù là yêu quái. Nên cũng đồng ý với cách làm của Tiểu Mật.
Cả bọn lén vào lại phòng Tiểu Bạch để tráo người.
Tiểu Bạch khi thấy sư phụ hắn mừng lắm. Rốt cuộc, tiểu sư phụ cũng quay lại cứu hắn rồi, không bỏ rơi hắn. Không hiểu sao, trong lòng hắn luôn sợ bị ai đó bỏ rơi. Hắn cũng biết hắn hơi vô dụng, lại không giúp được nhiều cho tiểu sư phụ. Nhưng hắn cũng không muốn bị tiểu sư phụ bỏ rơi hắn. Mấy hôm nay, hắn rất lo tiểu sư phụ không quay về nữa.
Tiểu Mật thấy hắn kích động vậy cũng thấy tội hắn.
Tiểu Mật: Sư phụ xin lỗi, đến hơi trễ. Vì có chút việc xảy ra với Tiểu Nhiên. Nhưng sư phụ đã tìm được cách để giải quyết Dạ Ngọc rồi. Giờ Tiểu Bạch cứ vào lại vảy hộ tâm nghỉ ngơi. Ở đây sư phụ và mọi người sẽ lo.
Nghe vậy, Tiểu Bạch vui mừng biến vào bên trong vảy.
Ở ngoài này, Tiểu Mật đưa con rối ra. Tất cả nhờ vào ngươi đó.
Sau đó cả bọn tìm chỗ kín trong phòng núp, chờ đợi cơ hội.
Con rối Tiểu Mật gọi người hầu bên ngoài vào, nói muốn gặp Dạ Ngọc.
Dạ Ngọc nghe nàng muốn gặp lập tức chạy đến. Hắn mừng lắm, rốt cuộc nàng cũng hết giận.
Rối Tiểu Mật: Sau mấy ngày suy nghĩ, ta thấy rằng, dù sao ta cũng chỉ là một thôn nữ bình thường. Làm sao đối phó lại một đại yêu như chàng chứ. Qua mấy ngày ở đây, và cách chàng đối xử với ta. Ta cảm nhận được chàng yêu ta thật lòng. Có lẽ trên đời này sẽ không ai may mắn như ta, được tình yêu chân thành của chàng. Nói ta không rung động là nói dối. Ta là con người nên cũng có trái tim rung động. Nay ta đã thực sự có tình cảm với chàng. Nên ta quyết định ở bên cạnh bên chàng mãi mãi, dù là kiếp này hay kiếp sau. Giờ ta còn nhỏ, không thể cho chàng thấy tình yêu của ta. Vì thế, chàng hãy nhìn thẳng vào mắt ta. Trong ánh mắt ta sẽ không lừa được.
Nói xong, nàng tiến về phía hắn. Vuốt má hắn, chỉnh mặt hắn đối diện với mặt và ánh mắt nàng.
Dạ Ngọc hắn bất ngờ với những lời Tiểu Mật nói. Hắn không ngờ, sau mấy ngày không gặp nàng đã suy nghĩ thông suốt. Hắn tưởng đâu là sự cố gắng của hắn đã được đền đáp. Hắn đứng bất động thật lâu cho đến khi Tiểu Mật đến gần mặt hắn. Hắn nhìn vào mắt nàng, hắn thấy trong đó là tình cảm nàng dành cho hắn, một ánh mắt đầy sự ấm áp lẫn yêu thương, trong sáng nhìn hắn. Hắn cảm thấy trong mắt nàng chỉ có mỗi mình hắn.
Nàng nói: Chàng đã nhìn thấy trong mắt ta rồi đó. Giờ ta muốn chàng cũng xem ta là duy nhất. Ta không muốn trái tim chàng từ đây về sau trao thêm cho bất cứ ai nữa. Nên chàng hãy trao trái tim chàng cho ta cất giữ xem như một tín vật cầu hôn. Sau khi ta trưởng thành sẽ gả cho chàng, làm vợ chàng.
Nghe nàng nói vậy, hắn cũng đã nhìn thấy tình cảm của nàng trong ánh mắt. Hắn không do dự, móc trái tim từ lồng ngực ra, đưa nó cho nàng. Ta giao trái tim ta chỉ một mình nàng.
Bọn Tiểu Mật không bỏ lỡ cơ hội xông ra. Tiểu Mật dùng kiếm đào ngàn năm đâm thẳng vào trái tim. Làm trái tim của hắn tan biến trong không khí.
Hắn bất ngờ bị tấn công chưa kịp đề phòng, đã ngã lăn xuống đất hộc máu vì tim hắn đã mất. Hắn sẽ sớm tan biến.
Hắn vừa tức giận vừa ngạc nhiên khi nhìn thấy hai Tiểu Mật giống nhau.
Hắn tức giận gầm lên định ra chiêu sống chết với bọn Tiểu Mật một phen. Dù có chết hắn cũng sẽ kéo Tiểu Mật chết chung. Thế là hắn chuẩn bị ra chiêu hướng về bọn Tiểu Mật.
Nhưng chưa kịp tập trung yêu lực ra chiêu thì con rối mang hình Tiểu Mật xông đến. Dùng cả hai tay đè tay hắn xuống. Nàng cũng không ngại hắn bẩn, lập tức hôn lên môi hắn. Hắn hơi bất ngờ nên hơi khựng lại.
Con Rối Tiểu Mật dùng linh lực khống chế không cho hắn động đậy. Nàng nói, ta yêu chàng thật lòng.Ta nói ta sẽ làm vợ chàng, sẽ cùng chàng đi đến kiếp sau. Chàng yên tâm ta không bỏ rơi chàng đâu. Chàng cứ yên tâm lên đường. Kiếp sau ta sẽ tự đi tìm chàng để nối tiếp duyên này.
Lúc này Tiểu Mật thật lên tiếng: Dạ Ngọc, ta rất xin lỗi ngươi vì lợi dụng tình cảm của ngươi để ra tay. Ta biết ngươi yêu thích ta bởi vì vẻ bề ngoài của ta, chứ ngươi cũng không biết tính cách của ta ra sao. Nên để đền đáp cho tình cảm chân thành của ngươi với ta, ta đã tặng cho ngươi một người có vẻ ngoài giống y ta. Nhưng trái tim nàng ấy là thuộc hoàn toàn về ngươi, nàng ấy chỉ yêu có một mình ngươi. Tình cảm cô ấy dành cho ngươi là duy nhất. Ngươi yên tâm đi, ta đã giúp ngươi độ kiếp. Ta đã giúp ngươi hoá giải bớt nên kiếp sau ngươi sẽ làm người từ đầu. Nàng ấy sẽ đi cùng ngươi kiếp sau kiếp sau nữa. Mong sao ngươi có thể tu tập thành công. Kiếp sau có thể tiếp tục duy trì phát triển thêm tình cảm ở kiếp này.
Hắn thì ngơ ngác không hiểu gì. Cũng quên luôn phản kháng với đám Tiểu Mật. Hắn khựng lại một lúc rồi nói: Ta không cần cô tội nghiệp thương hại ta, nếu cô đã không thể yêu ta thì dứt khoát huỷ diệt ta triệt để đi. Ta không cần cô cho ta thế thân. Tình yêu không phải là sự thay thế, thương hại là được.
Tiểu Mật: Ta tuổi còn rất nhỏ, tuy chưa yêu ai, động lòng với ai bao giờ. Nhưng ta vẫn hiểu được một ít. Tình yêu là cả một quá trình, có duyên, có phận mới ở được bên nhau. Ta với ngươi chỉ có duyên gặp gỡ qua đường. Chưa chắc tình cảm ngươi dành cho ta là tình yêu. Đó chỉ là ngươi yêu thích vẻ bề ngoài của ta thôi. Ta không thương hại ai bao giờ. Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ dốc sức đối xử với người đó tốt hơn. Thứ ngươi yêu là bề ngoài của ta, nên ta đã cho ngươi toại nguyện. Nếu ta không có hảo cảm với ngươi thì làm sao để con rối ta tạo ra yêu ngươi thật lòng. Đừng cố chấp thế, hãy đến với người yêu ngươi, có phận với ngươi. Ta không có duyên phận với ngươi.
Con Rối Tiểu Mật: Đúng vậy Dạ Ngọc, chúng ta mới là người có duyên có phận với nhau. Chàng nhìn ta đi, sẽ không đau đớn gì cả đâu. Nói xong, nàng ôm hôn hắn, dùng linh lực để hắn và nàng cùng tan biến.
Dạ Ngọc trước lời nói của Tiểu Mật và con rối hắn dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Hắn nhìn lại Tiểu Mật thoáng qua một lần.
Dạ Ngọc: Đúng vậy, đã đến lúc buông bỏ sự cố chấp rồi. Là ta hiểu sai. Giờ ta sẽ nghe lời cô, đến với người chỉ yêu ta, thuộc về ta. Nói xong hắn nhắm mắt ôm chặt con Rối Tiểu Mật hôn đáp lại nàng. Kiếp sau ta sẽ đi tìm nàng. Hắn mở mắt nhìn con rối Tiểu Mật mỉm cười. Ta sẽ lại tự đến tìm nàng. Nàng mỉm cười đáp lại được. Chúng ta sẽ lại gặp nhau.
Nói xong hắn tan và con Rối cùng tan biến trong không khí.
Cả bọn sau khi xử lý xong Dạ Ngọc thì mỗi người lại theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Tiểu Mật nghĩ: Ta mong sao Dạ Ngọc và con rối Tiểu Mật sẽ hạnh phúc, tu tập thành công.
Nhị Tử nghĩ: Nàng là một người tốt và quá lương thiện, ấm áp. Ta sẽ tìm hiểu nàng, đợi chờ nàng trưởng thành. Ta sẽ cố để nàng sẽ yêu ta.
Tiểu Nhiên nghĩ: Mình ước gì có ai yêu mình thật lòng chân thành như tình yêu của Dạ Ngọc cho Tiểu Mật nhỉ. Thôi, đợi lớn hơn nữa, mình sẽ cố gắng tìm được người như vậy. Nàng nghĩ vây, nhưng không hiểu sao như có cái gì thôi thúc, nàng lại nhìn qua phía Diệp Thanh Vũ đang đi phía trước. Haizza, không được nghĩ bậy, người đó không thể là Cửu Cửu được. Mình đã quá sai rồi. Cửu Cửu là người thân, là bề trên của mình mà. Nghĩ thế mà Tiểu Nhiên thở dài.
Diệp Thanh Vũ: Tiểu Nhiên, nàng đợi ta. Ta sẽ cố gắng để nàng lại yêu ta như trước. Dù có khó khăn, mất bao nhiêu thời gian, ta cũng sẽ không bỏ cuộc. Ta sẽ không đánh mất nàng thêm lần nào nữa. Hắn bất giác quay lại nhìn Tiểu Nhiên. Vừa lúc Tiểu Nhiên cũng đang nhìn hắn. Bốn ánh mắt gặp nhau làm Tiểu Nhiên tưởng như hắn phát hiện nàng đang nhìn lén hắn.Nàng đỏ mặt, cúi mặt xuống tránh ánh mắt hắn. Chạy lên choàng vai Tiểu Mật đi tiếp.