Phong Tình Nguyệt Ý

Chương 10: Đánh mông (H nhẹ)


Ban đêm, Ngụy Chi ngủ vô cùng sâu giấc. Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.

"Chi Chi......"

Ngụy Chi mở mắt ra, phát hiện mình đã bị người ta ôm vào trong lòng ngực, hơi thở quen thuộc của nam nhân ập vào trước mặt. Nàng mơ mơ màng màng mà giang hai tay, ôm lấy eo Tề Cảnh Chiêu, lại an tâm mà nhắm mắt lại.

"Có nhớ ca ca hay không?"

"Có..."

Tề Cảnh Chiêu thở dài, tay vỗ ở trên lưng nàng chậm rãi đi xuống.

Lột xuống quần lót của Ngụy Chi, lòng bàn tay dán lên mông thịt mềm mại của nàng. Thật mềm, thật tròn, dùng lực xoa một chút thịt thậm chí còn đung đưa. Hắn nâng tay lên, vỗ nhẹ vài cái.

*Bốp, Bốp......*

"Chiêu ca ca!"

Ngụy Chi bị xoa đến thanh tỉnh, phát hiện mình cũng không phải đang nằm mơ. Ca ca nửa đêm leo lên giường nàng, còn đánh mông nàng!

Nàng vừa xấu hổ lại vừa giận dữ nhưng lại rất kinh ngạc, tay dùng sức nắm chặt đẩy hắn, người trước mặt một chút cũng không dao động, ngược lại càng dán lên chặt chẽ hơn.

Tề Cảnh Chiêu trở mình nằm xuống, đem Ngụy Chi ấn ở trên người mình, sau đó nâng tay lên, hướng tới mông nhỏ của nàng hung hăng mà đánh lên.

*Bạch bạch bạch!...*

"Hư, a...... Đừng đánh Chi Chi mà......"

Thịt non trắng nõn bị đánh đến hồng lên, mông nảy từng đợt. Ngụy Chi ôm chặt cổ Tề Cảnh Chiêu hướng lên trên mà bò.

"Chiêu ca ca xấu xa!"

"Còn dám đẩy ca ca ra không?"

Tề Cảnh Chiêu bóp chặt hai cánh mông thịt của nàng, bình tĩnh mà nhìn chằm chằm lên người tiểu cô nương.

"A..."

Hai người bốn mắt nhìn thẳng vào nhau. Ngụy Chi nhút nhát sợ sệt mà lắc đầu, lại dịch lên trên mà lấy lòng hắn. Sau đó đã bị hắn chế trụ cái ót.

Đầu lưỡi ca ca thăm dò cái miệng nhỏ, linh hoạt mà liếm láp một vòng, câu lấy đầu lưỡi nàng cùng dây dưa quấn quýt.

Hai người đều không có nhắm mắt, Ngụy Chi nhìn mặt mày nam nhân lạnh lùng dần dần trở nên nóng cháy.

"Ưm......"

Hắn bắt được lưỡi nàng, nhẹ nhàng gặm cắn. Sau đó lại dán lên cánh môi nàng dùng sức mà liếm mút. Ngụy Chi bị mút đến thở không nổi, nắm cổ áo hắn nghẹn đỏ mặt.

"A... ưm!......"

Qua một hồi lâu, rốt cuộc hai người đều thở hồng hộc mà tách ra một chút. Chờ tới khi hơi thở đã vững vàng, Ngụy Chi đem mặt vùi vào cổ Tề Cảnh Chiêu, nắm quần áo hắn cười ngây ngô.

"Thích Chiêu ca ca lắm đó......"

Tề Cảnh Chiêu dịch mông nàng lên trên rồi ôm lấy, khuôn mặt ghé sát chống lên cái mũi nàng, cười rộ.

"Thích như thế nào, hửm?"

Hai tay nhỏ sờ lên mặt hắn, vừa nóng lại vừa dính.

"Mỗi ngày đều muốn cùng ca ca ở bên nhau."

"Ăn cơm cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, đọc sách cũng nhớ."

"Lúc rửa mông cũng nhớ......"

Nói xong Ngụy Chi lại cười khanh khách, xoa loạn lên mặt Tề Cảnh Chiêu rồi hôn hôn một hồi. Nước miếng ướt nóng như hồ dính đầy mặt. Hắn bóp sau cổ nàng, đem người sát tới, nhướng mi cẩn thận mà chăm chú.

"Ta mới đi mấy ngày, chuột nhỏ đã thông suốt rồi sao?"

"Chuột cái gì chứ!"

Ngụy Chi có chút bực hắn luôn gọi mình như vậy, nâng tay lên dùng sức vỗ vỗ vào mặt hắn.

"Chi Chi là chuột nhỏ, vậy ca ca là cái gì? Hứ!"

Tề Cảnh Chiêu thấp thấp ý cười, sau đó lại rộ lên ôm tiểu nhân nhi đột nhiên xoay người, đem nàng đè xuống.

"Chuột nhỏ vừa trắng lại vừa mềm, để ta nếm nếm...."

Yếm bị cởi bỏ ném trên mặt đất lộ ra một đôi núi vú xinh xắn. Hô hấp hắn liền trở nên thô nặng, nhiệt khí phun đến trước ngực nàng. N/úm v/ú dựng đứng lồi lên, vừa lúc chọc trúng mặt Tề Cảnh Chiêu.

"Ca ca."

Ngụy Chi bắt lấy khăn trải giường, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mà nhìn hắn, thanh âm nhu nhược nói:

"Huynh, huynh cũng phải cởi nhé......"

"Ừ"

Hắn cúi xuống há mồm ngậm lấy tiểu n/úm v/ú, dùng sức liếm mút mấy ngụm rồi mới đứng dậy

cởi bỏ xiêm y.

Cánh tay thon dài, vai lưng đĩnh đạc, trắng đến phát sáng. Chỉ có bụng nhỏ lộ ra nhúm lông màu nâu thưa thớt.

"Chi Chi?"

Ngụy Chi không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tới bụng nhỏ của hắn, nuốt nước miếng rồi lại duỗi tay sờ.

Cứng quá.

Tề Cảnh Chiêu đè tay nàng lại, cười như không cười mà nhìn nàng.

"Chi Chi, không cần gấp."

Nói xong liền cúi xuống hôn nàng, lại nâng hai n/úm v/ú mê người kia lên liếm mút một trận.

......

Lúc này, Dụ Vương đang cùng Tề phu nhân ngồi ở trong thính đường. Ngày ấy trong yến hội, Dụ Vương nhìn ra Lưu thái uý có ý với Ngụy Chi, ngày thứ hai liền chủ động đưa ra chủ ý muốn đem nữ nhi đưa đến trong phủ hắn làm thiếp.

Không nghĩ tới ngoại thất nữ chướng mắt này thế mà còn có thể dùng để tạo ân tình.

"Ngày mai liền sẽ tới đón người, cũng không biết nha đầu kia có chịu hay không."

"Bổn vương đã đáp ứng Lưu thái uý, nàng có nguyện ý hay không cũng phải gả."

Tề phu nhân đứng dậy bóp vai cho hắn, thanh âm vẫn là có chút lo lắng.

"Đại nhân, cô nương kia mới đến được mấy ngày, ai cũng không hiểu được tính tình của nàng ấy. Nếu nàng không nguyện ý, ngộ nhỡ làm ra việc gì ngu ngốc, chẳng phải cũng sẽ làm Lưu đại nhân thêm đen đủi hay sao?"

"Phu nhân nói có lý"

Dụ Vương cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi đứng lên.

"Vậy bổn vương liền tự mình đi nói với nàng. Miễn cho ngày mai lại làm ra chuyện gì mất mặt."

Ban đêm, mây đen giăng đầy. Bên ngoài Lâm Nguyệt Uyển, Dụ Vương cùng Tề phu nhân đã đi tới cửa.

Hạ nhân trực tiếp đẩy cửa viện ra. Đi đến cửa phòng, Dụ Vương nâng tay đang muốn gõ cửa, liền nghe được một ít thanh âm không bình thường. Mấy người đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích.

"Ư..... a....."

"Đừng mà............"

"A....a......"

Tiếng rên rỉ ái muội cùng thanh âm thở dốc truyền ra từ khe cửa, người đứng bên ngoài nghe vô cùng rành mạch.

Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, Tề phu nhân nhìn sắc mặt xanh đen của Vương gia, sợ tới mức nắm chặt khăn tay. Dụ Vương tức giận đến cả người phát run, tay nắm chặt thành quyền, hung hăng dùng chân đạp cửa vài cái.

"Đồ không biết xấu hổ này......"

Cửa bị một chân đá văng, mấy người bước nhanh đi vào. Vừa thấy đồ rơi cạnh giường đệm, mấy hạ nhân lập tức bị dọa đến mềm chân.

Một quải trượng màu đen nằm trên mặt đất.

Trên giường, xiêm y to rộng đem mặt thiếu nữ bao đến kín mít. Ngay cả đoạn chân trắng nõn lộ trên đuôi giường cũng ngay lập tức được tay nam nhân chặt chẽ đè lại.

Người nọ quỳ gối ở giữa hai chân nàng. Chăn phồng lên một khối to hình người. Tề Cảnh Chiêu chậm rãi từ trong chăn ló đầu ra, thuận tay xoa xoa vệt nước bên miệng.

Sau đó kéo chăn qua, che đậy đôi chân nhỏ.

Thanh âm trầm thấp lạnh băng.

"Đi ra ngoài!"