Phong Tình Nguyệt Ý

Chương 6: Không được cười


Trong thư phòng, Ngụy Chi ôm mấy quyển sách huynh trưởng đưa cho nàng, ngồi ở trên ghế tò mò mở ra xem.

Tề Cảnh Chiêu nghiêm túc đứng ở trước án thư, bút viết cầm trong tay, ánh mắt lại thường thường vô tình hữu ý bay về phía trước.

Nàng xem đến thực nghiêm túc. Xem ra mấy bản du ký kia hắn chọn không sai.

Soạt soạt, hình như lật có chút nhanh......

Được một lúc, hắn đi đến trước mặt Ngụy Chi, mặt không biểu tình nhìn xuống nàng.

"Không biết chữ?

Ngụy Chi không ngẩng đầu, ngược lại lật xem càng mau hơn, động tác luống cuống hơn rất nhiều.

"Chi Chi xem hiểu mà!"

"Hiểu, hiểu một ít......"

Một bàn tay to ấn trên trang sách, ngừng động tác của nàng.

"Chuột nhỏ còn biết gạt người."

"Sách cũng cầm ngược rồi."

Tề Cảnh Chiêu khẽ cười một tiếng, tay đã bị nàng cầm lấy.

Tươi cười cũng ngưng lại.

Ngụy Chi đem sách đặt sang một bên, nắm chặt cánh tay hắn đang muốn rút, bẹp miệng, đáng thương hề hề mà ngẩng đầu.

"Chiêu ca ca, không được cười Chi Chi."

"Muội, muội trước tiên là buông tay ra đã....."

"Ca ca......"

Tề Cảnh Chiêu bị gọi đến mức cả người không được tự nhiên, liền phải quay đầu đi, không thể tưởng được người trước mắt lập tức đứng lên. Ngụy Chi mở đôi mắt tròn xoe đến gần trước ngực hắn, giống hệt đối mắt mới vừa rồi khi bò ở trên cửa, ôm lấy một cánh tay Tề Cảnh Chiêu, thanh âm nâng lên hạ xuống.

"Được rồi, ta không cười nữa......"

"Chiêu ca ca, có phải huynh cũng chán ghét muội hay không?"

Đôi mắt Tiểu cô nương đột nhiên liền đỏ lên, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn hắn.

"Không có."

Dùng thanh âm khô cằn mà nói xong, lại cảm thấy có chút quá tùy ý, theo bản năng mà lắc lắc đầu. Không nghĩ tới nước mắt nàng liền rơi xuống.

"Huynh gạt người!"

Đã đến canh giờ dùng bữa tối, Tiểu Đao xách theo một rổ hồng nhỏ bị phơi héo bỏ quên ở trong sân vào thư phòng.

Vừa vào cửa, hắn theo thói quen nhìn về thư án.

"Thiếu gia..."

Hắn xoa xoa mắt, tập trung nhìn vào.

Lục cô nương ghé vào thư án mà thiếu gia dùng để xử lý thư tín, ngủ đến say nồng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, giấy dưới bàn dính trên trán. Một bàn tay còn nắm chặt bút. Trên bàn sách rất nhiều rất nhiều giấy, lác đác thấy được vài chữ viết đẹp còn lại đều xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không phân biệt ra là cái gì. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy mấy chữ viết quen thuộc.

Tờ giấy bị tiểu cô nương gối lên đầu tràn ngập chữ "Chi".

Chi?

Tiểu Đao có chút ngốc, vừa chuyển đầu, liền thấy được thiếu gia ngồi ở trên ghế nằm. Hắn xoa cái trán, vẻ mặt mỏi mệt. Trên xiêm y màu xanh lá còn còn nhiễm không ít nét mực.

"Thiếu gia."

Tề Cảnh Chiêu nghe được thanh âm, lập tức ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Đao một cái. Hai người đi ra ngoài phòng, Tề Cảnh Chiêu tiếp nhận thư từ Tiểu Đao, mở ra nhìn một hồi. Tiểu Đao lại như cũ hướng vào trong phòng nhìn chăm chú, có chút khó hiểu:

"Thiếu gia, Lục cô nương sao lại nghỉ ngơi ở đây?"

Tề Cảnh Chiêu tà tà liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:

"Ai bảo ngươi để nàng tiến vào?"

Tiểu Đao ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tề Cảnh Chiêu, thanh âm không dám tin tưởng.

"Thiếu gia, không phải ngài cũng không đuổi nàng đi sao?"

Tề Cảnh Chiêu nhàn nhạt mà vẫy vẫy tay, đem tờ giấy nhét trở lại cho hắn.

"Ta ứng phó được."

"Thiếu gia, lần trước ngài còn để ta đem diều của Tứ cô nương....."

Lại bị trừng mắt liếc cái nữa, Tiểu Đạo lập tức im miệng. Thế nhưng vẫn nhịn không được, ánh mắt không ngừng đảo quanh lên gương mặt trấn định của Tề Cảnh Chiêu.

Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Ngụy Chi cũng tới Tê Phong Các, có khi xách theo rổ quả hồng, có khi mang theo nước ô mai, còn có một lần, nàng trực tiếp hái hoa nhỏ đưa cho Tề Cảnh Chiêu.

"Đây là Chi Chi cố ý hái cho huynh."

Nàng đứng ở trước mặt Tề Cảnh Chiêu, vẻ mặt đứng đắn mà ôm hoa cường điệu nói. Tề Cảnh Chiêu vươn tay, ngón tay cong lên duỗi thẳng mấy lần, thanh âm có chút chần chờ.

"Đây không phải hải đường trong viện ta sao?"

"Chi Chi trộm hoa của ta, sau đó tặng cho ta?"

Mặt Ngụy Chi tức khắc đỏ lên, không dám nhìn hắn, ấp úng nửa ngày, sau đó liền phải đem hoa thu lại. Tề Cảnh Chiêu nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, nhịn không được cười rộ lên, mặt mày giãn ra, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Tặng ta rồi sao còn muốn lấy lại?"

Hắn đem gậy chống đặt ở một bên, bắt lấy cổ tay của nàng, đem hoa thoải mái mà nhận.

"Đẹp, không hổ là hoa trong viện ta."

Ngụy Chi ngẩng đầu. Thấy bộ dáng hắn không có tức giận, lập tức lại cao hứng lên.

"Chiêu ca ca..."

"Hửm?"

Tề Cảnh Chiêu nâng một cái tay khác lên, xoa xoa tóc Ngụy Chi. Tiểu Đao đi tới cửa, lập tức dừng lại bước chân. Ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng quỷ dị này.

Đại thiếu gia xưa nay ít nói ít cười, lại đang yêu thương mà xoa đầu Lục cô nương. Biểu tình chuyên chú nhìn tiểu nhân nhi trước mắt, trong mắt tràn ngập ý cười ôn nhu.

Quải trượng bị ném một bên. Trong tay hắn còn nắm một bó hoa.

"Thiếu gia..."

Bàn tay đang vuốt đầu tiểu cô nương lập tức thu về. Tề Cảnh Chiêu chột dạ xoay người, ho nhẹ hai tiếng, đặt bàn tay cầm hoa ra phía sau lưng, bất an vặn vẹo.

"Đi luyện chữ đi."

"Vâng!"

Ngụy Chi đỏ mặt, đột nhiên lại tiến lên hai bước, nhón chân ôm lấy lưng Tề Cảnh Chiêu.

"Chiêu ca ca là tốt nhất......"

Sau đó liền vui sướng mà chạy đến án thư. Qua một hồi lâu, thân mình cương cứng của Tề Cảnh Chiêu vẫn không nhúc nhích mà đưa lưng về phía cửa. Tay nắm hoa càng ngày càng chặt. Tiểu Đao nín cười đi tới.

"Thiếu gia, hoa này...."

"Không được cười!"