Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 191: Không loạn


Nhìn người bên ngoài đi hết, bốn người cùng nhau thở phào một hơi, đứng thẳng người dậy.

Chu Bình mở to đôi mắt đen láy, ngửa đầu nhìn Chu Thanh.

"Đại tỷ, tỷ vừa mới sờ soạng nam nhân kia!"

Chu Hoài Sơn..

Thẩm Lệ..

Hai người, bốn mắt, cùng nhìn về phía Chu Thanh.

Khóe miệng Chu Thanh khẽ giật một cái, khom lưng bóp má Chu Bình, nói: "Bình tử biết bảo hộ đại tỷ, đại đao dài một thước cầm rất ổn đấy!"

Chu Bình liếc mắt nhìn con dao nhỏ trên tay mình.

"Nhưng mà, đại tỷ, lúc tỷ sờ người kia, xúc cảm như thế nào?"

Chu Thanh vốn khom người, nghe vậy suýt chút nữa đã ngã cắm mặt xuống đất: "Xúc cảm?"

Chu Bình gật gật đầu, nói: "Ta thấy chỗ hổ khẩu trên tay hắn có vết chai rất dày, chắc chắn cũng là kẻ quanh năm cầm đao kiếm, lúc tỷ sờ hắn, có cảm giác gì?"

Chu Thanh.. Có cảm giác gì? Ta có thể có cảm giác gì! Toàn thân khô nóng sao!

Trợn trắng mắt nhìn Chu Bình, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thằng nhóc như thế nào.

Chu Bình liền ưỡn ngực ngẩng đầu, vỗ bồm bộp vào ngực mình, nói: "Đại tỷ, tỷ sờ sờ đệ đi!"

Chu Thanh..

"Tỷ xem xem ngực của đệ so với hắn kém bao nhiêu?"

Chu Thanh..

Hình như đại khái hiểu được ý tứ của Chu Bình, Chu Thanh lập tức vỗ nhẹ lên bộ ngực nhỏ của thằng nhóc.

"Kém có chút xa, cơ bắp của hắn rắn chắc hơn đệ nhiều, Bình tử còn phải tiếp tục cố gắng a!"

Chu Bình lập tức rũ vai, thở dài một hơi, chợt lại siết chặt nắm đấm nhỏ, trên khuôn mặt tràn ngập đấu chí: "Cố lên!"

Quay đầu xách theo "đại đao dài một mét", lắc lắc cái mông nhỏ chạy ra võ đường luyện tập. Còn sống, còn cố gắng! Chu Bình, bây giờ ngươi không phải tuyệt nhất, nhưng sau này nhất định phải trở thành người tuyệt nhất! Phải giỏi hơn cả đại sư huynh!

Chu Bình vừa đi, Chu Thanh cũng đứng thẳng người dậy, chuẩn bị trở về phòng. Nàng còn phải lên phương án marketing a!

Chu Hoài Sơn đầy mặt kiêu ngạo nhìn Chu Thanh, nói: "Quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử a! Khuê nữ, con đúng là khuê nữ của cha! Không làm mất phong phạm của ta!"

Gần đây thái độ đọc sách của Chu Hoài Sơn cực kỳ tốt. Kiên trì lại phấn đấu. Chu Thanh cực kì hài lòng.



Nàng cười nói: "Đó là đương nhiên, cha ưu tú như vậy, ta không thể kéo chân của người a!"

"Con gái ngoan! Sao con lại nghĩ ra được một chiêu hay như thế?"

Chu Thanh liền cười nói: "Địch không động, ta loạn động, khiến địch hoa mắt quên mất dự định ban đầu của bản thân, làm hắn chán ghét chỉ muốn biến mất tại chỗ, chuyện này liền thành."

Chu Hoài Sơn lập tức cười to: "Quả nhiên là được ta chân truyền a! Đúng rồi, khuê nữ, vài câu vỗ mông ngựa kia con vô cùng tinh chuẩn lại xảo diệu, có phải là con đã biết người ngồi trong kiệu là ai rồi không?"

"Thế tử phủ Trấn Quốc Công Phủ thôi, còn có thể là ai?"

Chu Hoài Sơn dùng ánh mắt đầy kiêu ngạo nhìn Chu Thanh, đưa tay vỗ vỗ vai nàng.

"Không hổ là khuê nữ của Chu Hoài Sơn ta, bộ não này quá tuyệt rồi!"

Nói xong, Chu Hoài Sơn vô cùng đắc ý, chắp tay sau mông đi vào trong viện. Chu Thanh liền đi theo.

Sau lưng Chu Thanh, Thẩm Lệ thâm ý nhìn nàng, hỏi: "Xúc cảm rất tốt? Rắn chắc lại có cơ bắp?"

Chu Thanh lập tức ngừng bước, hóa đá tại chỗ.

Thẩm Lệ đi đến bên cạnh Chu Thanh, nghiêng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo, sau đó dùng thanh âm cực thấp nói: "Lát nữa ta sẽ thảo luận với nàng về vấn đề xúc cảm."

Nói rồi, Thẩm Lệ đuổi kịp Chu Hoài Sơn. Lưu lại Chu Thanh.. Kìm lòng không được, đưa tay vỗ ngực. Tiếp đó.. Lệ Lệ đang ghen?

Còn không đợi Chu Thanh đi về phòng mình, Thẩm Lệ đã đi ra khỏi phòng Chu Hoài Sơn, đứng chặn trước mặt nàng.

"Tới, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề xúc cảm một chút?"

Chu Thanh ngửa đầu nhìn Thẩm Lệ, cười hì hì, chọc chọc ngực hắn, nói: "Làm sao hắn có thể so sánh với huynh được?"

"Ồ?" Thẩm Lệ cúi đầu nhìn Chu Thanh, đáy mắt thâm thúy như bầu trời đêm, tiếng nói hơi ám ách.

"Huynh cũng biết mà, ta chỉ là cái khó ló cái khôn mà thôi, cũng không phải thật sự sờ hắn, có một nam nhân đẹp trai như huynh ở bên người, ta có đứng trước kẻ nào cũng có thể vững vàng, tâm không loạn, ta chỉ loạn trước huynh thôi."

Nói rồi, ngón tay lại vẽ hai vòng tròn trên ngực Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh chăm chú, trong đáy mắt tràn ngập lửa nóng thiêu đốt.

"Nàng đã từng sờ qua nam nhân còn tốt hơn hắn rồi sao?"

"Đúng là như vậy a."

Lửa nóng trong đáy mắt Thẩm Lệ hơi ngừng trệ: "Hửm?"

Ngón tay thon dài của Chu Thanh không ngững vẽ từng vòng tròn trên ngực Thẩm Lệ. Gần đây nàng luôn dùng mỹ phẩm dưỡng da, đừng nói là khuôn mặt, ngay cả da tay cũng trắng nõn hơn rất nhiều.



"Điều này có thể trách ai, còn không phải trách huynh quá mức ưu tú, một người liền địch hết cả nam nhân khắp thiên hạ này a!"

Thẩm Lệ.. Miệng nàng bôi mật sao!

Hắn nhìn Chu Thanh chăm chú, hỏi: "Dung mạo như trích tiên?"

Chu Thanh cười gượng.

"Ta đây không phải là tùy cơ ứng biến sao, biện pháp tốt nhất khiến cho kẻ địch mất cảnh giác chính là cho hắn một mũi tên bọc đường a! Dung mạo của hắn sao có thể như trích tiên, ta còn chưa từng thấy kẻ nào xấu như thế đấy! Huynh mới là vị thần đẹp trai nhất trong lòng ta! Bầu trời bay tới bốn chữ, huynh đẹp trai nhất!"

Thẩm Lệ.. Mấy câu ba hoa tâng bốc này nàng học từ đâu ra đấy!

"Nàng cũng chưa thấy qua hắn, làm sao biết hắn xấu xí?"

Chu Thanh bóp bóp mặt Thẩm Lệ, đáp: "Có huynh đẹp như trích tiên ở trước mặt ta, ta tự nhiên nhìn ai cũng thấy xấu xí, không có so sánh liền không có tổn thương."

Nói rồi, Chu Thanh lại nhón chân hôn lên môi Thẩm Lệ khóe một cái.

"Được rồi, Lệ Lệ đừng tức giận nữa!"

Tấm lưng của Thẩm Lệ chợt cứng đờ. Chỉ cảm thấy lồng ngực giống như vừa bị một con ngựa hung hăng đá mạnh một cái. Đôi môi Chu Thanh mang theo chút hơi lạnh, mềm mại chạm vào môi hắn, cảm giác này thực sự là.. quá ngọt! Giống như bôi mật. Miệng nàng quả thực là bôi mật sao?

Khóe miệng của Thẩm Lệ không khỏi khẽ nhếch lên, chờ hắn lấy lại tinh thần, kẻ cầm đầu Chu Thanh đã nhấc chân chạy thẳng đến cửa phòng mình.

Thẩm Lệ đứng đó nhìn bóng lưng Chu Thanh, ý cười vui vẻ chạm sâu đáy mắt.

"Sao nàng lại đoán được người ngồi trong kiệu là hắn?"

Chu Thanh cũng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Thẩm Lệ đáp: "Vừa rồi, lúc bàn chuyện làm ăn, Triệu Đại Thành nói Trấn Quốc Công đã trúng Thiên Ma tán mà chết, con trai của ông ta đang đỡ linh hồi kinh."

Thẩm Lệ vừa đắm chìm trong ngọt ngào, vui sướng, hiện tại toàn thân đã tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

Triệu Đại Thành?

Trấn Quốc Công bị trúng Thiên Ma tán, độc phát thân vong, đây là chuyện mới vưa xảy ra hôm qua. Quân doanh ở tận Bình Châu, mà khoảng cách từ huyện Thanh Hà đến Bình Châu lại không gần. Một tên công tử là lượt như Triệu Đại Thành sao lại biết tin nhanh như vậy!

Chờ Chu Thanh đi vào phòng, Thẩm Lệ liền quay đầu đi về thư phòng.

"Đi thăm dò Triệu Đại Thành một chút, chuyện Trấn Quốc Công trúng độc, Triệu Đại Thành đã biết, tra xem vì sao mà hắn lại biết được." Tiến vào thư phòng, câu nói đầu tiên của Thẩm Lệ chính là phân phó Lý Nhất đi thăm dò Triệu Đại Thành.

Lý Nhất tuân lệnh, thói quen nhất quán trước giờ của hắn chính là chấp hành mệnh lệnh không hỏi nguyên do, nhưng sau khi nghe rõ người cần điều tra, hắn lại khẽ giật mình, giống như sợ bản thân nghe lầm liền hỏi lại: "Triệu Đại Thành?"

"Ừm."

Lý Nhất lĩnh mệnh, rất mau đã mang kết quả trở về.

Lúc hắn một lần nữa tiến vào thư phòng, đã là hoàng hôn. Thẩm Lệ đang tại chỉnh lý đề bài mô phỏng bài thi chuẩn bị cho lần khảo thí sắp tới của Chu Hoài Sơn.