Ngoài phòng học thấp thoáng hai bóng dáng cao, gầy lần lượt bước vào.
Theo sau thầy giáo là sinh viên mới chuyển tới, làn da sở hữu màu trắng nõn, tô điểm bằng mái tóc đen dài xoã ngang lưng - đôi đồng tử đỏ rực làm nổi bật thêm ngũ quan mềm mại, pha lẫn chút tư vị của thiếu nữ trưởng thành.
Lôi kéo cả giảng phòng ái mộ ngước nhìn.
Cô gái tóc trắng cuối góc lớp cuộn tờ ký hoạ cũ thành hình ống giấy, nhòm qua ruột rỗng, gương mặt nữ sinh đặt trọn vẹn giữa võng mạc, giúp nàng tức khắc nhận ra cô gái mình gặp dưới trung tâm.
“Duyên phận gì đây, chị ấy khoa mỹ thuật nè.”
“Tịch Thư Ý, bộ cậu quen cô ấy hả?”
Người tên Thư Ý hạ ống giấy, kìm lòng đáp, “Ừm... không hẳn, gặp dưới trung tâm hỗ trợ một lát, không ngờ học cùng khoa.”
Nhĩ Tân cách sáu dãy bàn, bồi hồi không kém.
“Vừa rồi chỉ kịp nhìn lướt dáng người từ trên lầu, nào biết đẹp vậy.” Nam sinh phía trước cậu thổn thức càn rỡ, “Ôi, con tim tôi rộn ràng quá, thật muốn có bạn gái giống cô ấy.”
“Mỹ nữ quy tụ hết chốn này, mấy khoa khác biết làm sao đây kha kha!”
Bộ dạng huênh hoang không hề nhún nhường, đám nam sinh kiêu ngạo tung hứng cười rom rã.
Thầy giáo moi cây bút dạ gõ bục nhắc nhở.
“Bạn Quách Thục Linh thi vào thời điểm nhạy cảm - tức giữa kỳ, nhiều thứ còn chông chênh không rõ. Giúp đỡ bạn nhé các em?”
Lớp chẳng lọt tai vấn đề thầy trình bày, lo mãi ôm cằm ngắm Thục Linh, qua loa dạ lấy lệ.
Thốt nhiên thầy oan mồm bận nữa, “Như vừa nói đó, vì kiến thức bạn bị bỏ xa hơn các em nhiều, và tương tự không có chữ nào trong vở. Vĩ Thành gương mẫu nhất lớp, em cho bạn mượn vở nhé.”
Người từ đầu đến cuối chỉ vục mặt ghi chép, được gọi tên mới chậm rãi ngẩng lên, màu mắt xanh thẳm lạnh lùng dừng đối diện Thục Linh, song chưa đầy hai giây tiếp tục dời hướng sang thầy giáo.
“Thưa thầy, em bất tiện.”
Bầu không khí huyên náo thoắt ngừng bặt.
Không khó để nhìn ra sự khó xử treo trên khuôn mặt thầy, tiếng khản giọng khê khái điều chỉnh lại biểu cảm, đoạn xua tay, “Các em thật là, chậc, sống vô tâm không tốt. Cũng thôi đi, sinh viên mới tự tìm chỗ ngồi. Ta bắt đầu buổi học.”
Chờ ông lật sách, lấy bút.
Nhĩ Tân bất bình ngoái cổ, “Anh Thành, anh không chừa mặt mũi cho cô ấy... ý tôi là, cho thầy giáo?”
Dứt câu, đám nam sinh gật gù tán đồng.
“Dù bất tiện thì cậu hơi thô lỗ rồi đó.”
“Tôi cũng thấy thế.”
“Cậu nên thấu đáo hơn trước khi nói vậy, người ta vừa chuyển tới mà.”
Vĩ Thành không thu ý kiến, cậu khép hàng mi, ngữ điệu rét căm, “Tự giúp đi.”
Sắp xếp suy nghĩ một hồi, Nhĩ Tân ngần ngừ xoay nẻo khác.
So với thực hành, lý thuyết là địa ngục, cậu không thể viết nổi ba trang giấy hay thậm chí học vẹt ba dòng thơ.
Mấy đứa hùa nhau tức thời cũng mười người như một.
Do bị thọc trúng chỗ đau cả đám hèn mọn đành ngồi lặng thinh.
Bấy giờ, Thục Linh dáo dác đưa mắt ngó tứ bề, hầu hết xung quanh đều kín chỗ mất bưng. May thay, cô cật lực mò ra lỗ trống cạnh chàng trai tóc đỏ sẫm.
Nơi ấy cách Vĩ Thành có mỗi hai băng ghế đếm suôi.
Thục Linh nhắm chuẩn tiến sát, âm thanh cót két tạo nên khi kéo ghế khiến Nhĩ Tân giật thót, vội vã ngoảnh đầu.
Nhận thấy cô định ngồi đây, cậu chợt tái mét gồng cứng mình mẩy, trán bịn rịn tầng mồ hôi túa phua.
“Xin lỗi, làm cậu giật mình, tôi ngồi đây được không?”
Chất giọng êm tai đâm trái tim cậu mềm nhũn.
Nhĩ Tân vô thức thít chặt miệng hơn. Cánh môi đóng mở chẳng bật thành tiếng.
Đám nam sinh ban nảy còn trầm ngâm không dám phán xét nữa, hiện thời như được lượt bỏ lệnh cấm ngôn. Xoành xoạch rướn người bảo, “Không sao đâu, ngồi thoải mái.”
“Thằng này gần con gái chút là hoá đá vậy thôi, không phiền đâu.”
“Tại cậu xinh quá đỗi, chúng tôi cũng sắp hoá đá rồi nè.”
Nam sinh thọc cù trỏ bên khuỷ tay người kia, “Cậu tưởng người ta là Hancock hay gì.”
Bầu không khí trả về trạng thái rộn rã ban đầu.
Ngặt nổi, chính giữa họ là Liêu Vĩ Thành đang hậm hực thở hắt.
Kế đến nghe cậu buông một chữ “phiền” - cả đám lộn xộn nháy cái nghiêm chỉnh, nguệch ngoạc nội dung trên tấm bảng trắng đằng bục giảng vào tập.
Thục Linh nhìn thoáng qua Vĩ Thành, nét nhu thuận đột ngột đổi thành nụ cười nhạt.
Tổng bộ thông tin gom được, ngoại trừ việc anh chàng trai tóc đỏ hơi khó thích ứng, thì bạn bè khẳng định cậu ta sẽ không phiền cô mới nhẹ nhõm ngồi xuống vị trí chọn sẵn.
Nhớ vừa bước vào, lớp náo nhiệt khôn tả, vậy mà giây sau nó gần như tắt lịm bởi thái độ giá băng của Vĩ Thành, hệt ngọn lửa bập bùng bị trận mưa rào càn quét, dập đi toàn bộ sự cháy bỏng.
Không chắc cảm giác này đúng hay sai. Nhưng cô nhận thấy Vĩ Thành cố tình cay độc để kéo giãn khoảng cách vốn dĩ đã xa vời vợi giữa họ - hoặc nói chuẩn xác là không cho cơ hội tiếp cận.
Dẫu thế cô vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt vì kế hoạch tác chiến lâu dài.
Thục Linh toan tỏ tường mong muốn lấy lòng Vĩ Thành ngay buổi đầu, cư nhiên trục trặc ở điểm chỗ ngồi bên cạnh cậu đặt chiếc cặp da đen ngòm mới toanh, chứng thực không thể vô chủ nên cô bèn len sang chốn khác gần Vĩ Thành.
Cuối cùng, bước đầu chật vật hơn chút đỉnh, đồng nghĩa cần nổ lực gấp bội.