Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 7: Bánh Trung Thu Thập Cẩm


Từng miếng xương sườn được ướp gia vị, lăn qua bột gạo đã được nghiền nát và rang chín, bên trong bột gạo có ớt, hoa tiêu và mấy gia vị khác.

Bên trong lồng hấp trải một lớp bí đỏ, phía trên là lớp thịt sườn rồi đậy nắp lại. Trên bếp đã đun sẵn nồi nước, đặt lồng hấp lên, dùng phương pháp chưng cách thuỷ. Nước sôi ùng ục, hơi nước dâng lên, nhiệt khí toả ra, nhẹ nhàng phủ lên từng miếng thịt, từng khối sườn chảy ra nước thịt, lớp mỡ cũng trở nên óng ánh, toàn bộ mỡ heo đều ngấm vào bột, trở nên ướt át.

Mỡ heo không kịp hấp thu vẫn tiếp tục chảy ra, thấm xuống lớp bí đỏ bên dưới.

Bí đỏ được ninh nhừ, sau khi hấp thu mỡ heo lại tiết ra mùi vị thơm ngọt, trả lại cho xương sườn.

Hương vị giao hoà với nhau, liền trở thành mỹ vị.

Ăn rất ngon!

Thẩm Hựu Dự hoàn toàn không che giấu tâm tình bản thân, mỹ vị đã chiếm cứ toàn bộ vị giác của hắn, khiến hắn hoàn toàn không bận tâm biểu cảm trên mặt mình.

Ngự thiện thật ra không ngon như dân gian nghĩ, đương kim thiên tử tôn sùng tiết kiệm, phản đối phô trương lãng phí, ăn rất thanh đạm. Ngự thiện được mang từ ngự thiện phòng đến, cho dù có dùng hộp cách nhiệt thì cũng khiến mùi vị mất đi phần nào, đến lúc ngồi vào bàn thì đã bỏ qua thời điểm thưởng thức ngon nhất.

Mà ngự thiện vốn có một quy tắc là, không mong Hoàng đế ngon miệng, chỉ cầu Hoàng đế an toàn, nhìn thì nhàn nhã, song lúc nào cũng lo đầu lìa khỏi cổ.

Hiện nay, người người tôn sùng việc ăn uống phô trương càng khuếch đại dục vọng hưởng lạc, thế nên món ăn trong hoàng cung cũng ngày càng nhạt nhẽo.

Trên sao dưới vậy, mọi người đều ăn uống không ngon.

Đám đại thần thì không nói, nhưng các hoàng tử khác cũng ăn uống không mấy vui sướng, Thẩm Hựu Dự không rõ mấy vị ca ca kia sau khi đóng cửa thì trải qua thế nào, riêng hắn ở trong vương phủ trống rỗng ăn uống rất nhàm chán, có khi còn không bằng món cháo trong phòng bếp nhỏ của mẫu phi.

Vốn dĩ ban đầu Hoàng đế không hề ăn uống khổ sở như thế, theo Thẩm Hựu Dự biết, Cao Tổ đế rất yêu mỹ thực, bày ra thực đơn đa dạng, ngự thiện bữa sau ngon hơn bữa trước. Thế nhưng, khi xảy ra loạn thất vương, cả nhóm ngự trù bỏ mình trong cơn binh biến, các loại công thức cũng thất lạc, thân là con cháu Thiên gia, vậy mà ăn uống đời sau lại kém đời trước.

Có đôi khi Thẩm Hựu Dự cũng thầm nghĩ, không phải phụ hoàng không muốn ăn ngon, mà do tay nghề ngự trù muốn khen cũng chẳng có gì mà khen.

Mọi người đều biết, văn hoá ẩm thực Hoa Hạ sâu dày, chỗ nào cũng là mỹ thực, song cái khó là nguyên liệu nấu ăn không phong phú, thiếu hụt hương liệu, các quốc gia cũng hạn chế giao lưu, thành ra cổ nhân khó mà ăn ngon như người hiện đại được.

Xuyên không rất rủi ro, đầu thai phải cẩn thận.

Nếu không có tiền bối tiên phong mở đường thì Phương Niên Niên ngày đến cà chua cũng không ăn được, đừng nói là sườn hấp bột, bởi theo dòng chảy lịch sử thông thường, cho đến cuối triều Minh, quả ớt mới từ châu Mỹ đưa vào Trung Quốc.

Theo lý mà nói, hiện tại không có quả ớt để dùng, may mà tiền bối xuyên qua đã bật hack, không thì Phương Niên Niên "không bột đố gột nên hồ"(*).

(*) Không bột đố gột nên hồ (无米之炊): tục ngữ cổ, tức là người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, ví với thiếu điều kiện cần thiết, thì tài giỏi mấy cũng khó có thể làm nên chuyện.

Bình định loạn thế hơn mười năm, đại đa số người dân vẫn còn vật lộn với cái ăn, cái mặc, không có quá nhiều người mang tâm tư phải ăn ngon.

Cũng có thế gia quý tộc thích thưởng thức mỹ vị, song của mình thì mình quý, vốn dĩ không hề chia sẻ công thức ra ngoài. Mỗi lần đãi khách lại làm vài món mang ra cho mọi người thưởng thức, lập tức nhận được lời khen của cả sảnh đường. Sau đó lại để cho nữ nhi xuất giá mang theo các công thức này làm của hồi môn, vẻ vang trước mặt nhà chồng.

Vì đủ loại nguyên nhân, ẩm thực dân gian và mỹ thực đại quốc khó mà sánh vai.

Nhưng Phương Niên Niên là người mang theo cả nền ẩm thực phong phú từ hiện đại, chỉ với bữa cơm thông thường đã khiến Thẩm Hựu Dự kinh hãi, khiến hắn cảm thấy mình làm hoàng tử mà rất đáng thương.

Từng miếng thịt hấp bột khiến Thẩm Hựu Dự như phát hiện được lục địa mới, ăn đến quên cả trời đất. Phương Thừa Ý xẹp miệng, hắn còn nhỏ, tay chân lại ngắn, tốc độ ăn cơm cũng chậm, vốn dĩ không thể nhanh bằng Thẩm Hựu Dự, xém chút đã bật khóc, hai hốc mắt đã đỏ ửng lên, đây là món ăn hắn thích nhất mà.

Phương Thừa Ý nhìn tỷ tỷ cầu xin giúp đỡ, lúc này thì không trông cậy phụ mẫu được, hai người họ đang ăn rất vui vẻ đây này.

Phương Niên Niên xê dịch vị trí món ăn, dời lồng thịt hấp bột đến trước mặt đệ đệ, nàng đúng là mọit người tỷ tỷ tốt.

Phương Thừa Ý nín khóc mỉm cười, bắt đầu nhấm nháp mỹ vị.

Thẩm Hựu Dự thấy món ăn dưới đầu đũa không còn, trơ mắt nhìn lồng thịt hấp bột biến mất, thay vào đó là một đĩa rau muống xanh mơn mởn xào tỏi thơm.

"Ngươi ăn thử xem, hôm nay dùng rau muống non, rất tươi." Phương Niên Niên gấp một đũa, tỏi thơm không hôi miệng, rau muống xanh tươi, rất đưa cơm.



Thẩm Hựu Dự nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn rau muống, lại ngó qua thịt hấp bột, Phương tiểu đệ liền cảnh giác kéo về phía hắn.

Thằng nhóc hẹp hòi này!

Thẩm Hựu Dự rộng lượng dùng đũa gắp một chút rau muốn, cho vào miệng.

Ui... Món này cũng ngon.

Hắn không còn tập trung ăn một món nữa, bắt đầu nhìn sang các món khác.

Thịt tẩm bột rán chua ngọt(**), cà tím xào (***), cá muối om đậu hũ(****), canh nấm bào ngư miến dong thịt viên(*****)... Hương vị cơm nhà giản dị, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.

(**) Thịt tẩm bột rán chua ngọt (锅包肉片): là món ăn nổi tiếng của vùng Đông Bắc, bột bọc thịt lợn sau chiên, ướp thêm giấm và đường, khi ăn thịt mềm giòn có vị hơi ngọt, nhiều vị chua.

(***) Cà tím xào (油淋茄子).

(****) Cá muối om đậu hủ (咸鱼豆腐煲).

(*****) Canh nấm bào ngư miến dong thịt viên (平菇粉条肉沫汤).

Tuân theo nguyên tắc là quân tử không câu nệ chuyện ăn uống, Thẩm Hựu Dự liền ăn thêm hai bát cơm, uống ba chén canh, còn tranh với Phương tiểu đệ miếng thịt tẩm bột rán chua ngọt cuối cùng, chuốc lấy thất bại thảm hại.

Người nấu ăn thì không rửa bát, đây là quy tắc Phương gia, Phương Niên Niên lười biếng nằm trên sập nghỉ ngoài sân, bên người thắp một chiếc đèn lồng.

Đèn lồng không quá sáng, khó mà so được với ánh trăng trên cao.

Mặt trăng dần dần viên mãn, treo lơ lửng ở đầu cành, ánh trăng rơi xuống sáng trong, cùng làn gió nhẹ nhàng đang lay động tóc mai của Phương Niên Niên, tất cả toát lên vẻ dịu dàng ấm áp.

Nàng nhắm hờ hai mắt, dùng sức ở chân một chút, sập nằm liền nhẹ nhàng lắc lư cọt kẹt. Một con mèo trắng to lớn, có bộ lông dàu, hai mắt khác màu, không biết từ nơi nào chui ra, đầu tiên nhảy lên tay vịn của sập nghỉ, sau đó bò lên đùi Phương Niên Niên, nằm ngửa chiếc bụng mềm mại lên, một bàn tay thon dài trắng muốt xoa xoa, khiến mèo ta hài lòng, cổ họng phát ra âm thanh ư hử.

"Mấy hôm không về nhà, ngươi lại đi hoang nơi nào?" Phương Niên Niên lười biếng hỏi.

Mèo con chớp mắt vô tội, nũng nịu kêu meo meo, nó không biết nói tiếng người, sao có thể kể lại sự tích hai ngày nay đã đánh bại hết địch thủ ở trấn Ô Y, cùng tiểu mèo hoa trước hoa dưới nguyệt, lại đến bờ sông đùa giỡn mấy con cá nhỏ, ăn một bữa thịt rừng, vì nhớ nhà mà quay về.

Phương Niên Niên xoa chiếc bụng trắng của nó: "Ngươi là mèo đực đấy, làm ra vẻ nũng nịu làm gì."

Tuyết Cầu lại kêu: "Meo~"

Nó chớp chớp đôi mắt, nhìn Phương Thành Ý đang chầm chậm đi về hướng này.

Phương Thừa Ý trông như một củ khoai tây nhỏ, lề mề đi tới bên cạnh tỷ tỷ, hài tử nhỏ mang tâm tư sầu lo, thở dài một hơi: "A tỷ, Thẩm Hựu Dự thật sự là thiếu hiệp sao? Là Đại đệ tử phái Tung Sơn, đồ đệ của võ lâm chưởng môn, hiện là cao thủ võ lâm đời đầu?"

"Ừm." Phương Niên Niên đáp lời, tròng mắt chuyển động, thầm nghĩ cách này quả nhiên hữu hiệu.

"Ôi!" Phương Thừa Ý nặng nề thở dài một hơi, cúi thấp đầu nói. "Võ lâm thảm như vậy sao, đại đệ tử cũng phải làm tiểu nhị để kiếm lộ phí. Lại còn không có dáng vẻ hiểu biết."

"Hửm?" Phương Niên Niên thăm dò.

Phương tiểu đệ siết chặt nắm đấm, tức giận bất bình nói: "Vậy mà hắn lại giành ăn thịt với đệ, một chút phong phạm hay khí thế đại hiệp cũng không có, thật đáng tức giận."

Hôm nay chỉ ăn được mấy khối thịt hấp bột, hu hu hu!

"Tội nghiệp đệ." Phương Niên Niên sờ đầu đệ đệ, trong lòng mừng thầm.

Phương Thừa Ý bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Nhất định là do hắn quá ít kiến thức, chờ đến khi gặp qua đủ loại khách nhân trời nam đất bắc ghé trà quán nhà chúng ta, ắt sẽ không còn khù khờ, lại có thể khôi phục phong phạm đại hiệp."

Phương tiểu đệ lại thanh tỉnh, thế mà hắn lại có ý tưởng cải tạo đại hiệp, ý nghĩ này khiến toàn thân hắn run rẩy, còn hưng phấn hơn chuyện gặp được đại hiệp võ lâm đời đầu.



Nam hài tử đều có giấc mộng xưng vương bá nghiệp, thì việc tạo nên anh hùng so với nhìn thấy anh hùng lại càng hào hùng hơn!

Nói xong, Phương Thừa Ý vui vẻ đứng lên, mang khí phách hùng dũng oai vệ, hiên ngang chạy đi.

Phương Niên Niên: "..."

Thật đáng giận, chẳng lại chiêu này lại tạo hiệu ứng ngược?

Nàng gọi với theo bóng lưng đệ đệ: "Khi nào mời huynh đệ Kỷ gia tới chơi?"

Bóng lưng nhỏ đang đắc ý lập tức trở nên uể oải: "Chuyện đó, gần Trung thu mọi người đều bận rộn, đợi Trung thu qua vậy."

Phương Niên Niên ung dung đáp: "Được thôi."

Sợ bóng sợ gió một trận, Phương Thừa Ý vuốt cái trán nhẵn bóng không chút mồ hôi, nếu có ý thức hiện đại, chắc hắn cũng phải thán phục bản thân cơ trí.

Có thể kéo được lúc nào hay lúc đó, nói không chừng hoãn tới hoãn lui, a tỷ sẽ quên đi.

Phương Thừa Ý vốn có ý định như vậy.

Hắn chập chững chạy vội, lại sợ a tỷ hỏi han thêm nữa.

Phương Niên Niên đang nằm thong thả trên sập, vuốt ve mèo nhỏ, trong lúc lơ đãng liền dùng tay sờ mạt, biểu cảm lập tức thay đổi, không còn chút thong dong tự tại, lập tức ngồi phắt dậy.

Tuyết Cầu oán trách nhìn nàng: "Meo~"

"Ngươi thật bẩn!" Phương Niên Niên la toáng lên.

Tuyết Cầu chột dạ rụt về phía sau, nhảy xuống trước lúc chủ nhân tức giận, chạy theo sát bước chân của Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên hốt hoảng rửa tay ngay lập tức, rồi nhanh chóng tắm rửa, không ngờ nãy giờ lại sờ soạng một con mèo bẩn!

Trong viện dần yên tĩnh lại, từ trong bóng đêm, Thẩm Hựu Dự đứng sau gốc cây quế đang ôm ngực, nhưng không phải vì chấn thương mà vì tức giận tỷ đệ Phương gia!

Chờ đấy, đến khi hắn lấy lại Huyết Liên Tử, nhất định sẽ xử đẹp cả nhà này, để Phương Niên Niên làm nữ trù trong phủ hắn cả đời!

...

Cuối thu trong lành, cua nhột chân.

Trong bữa cỗ Trung thu, nhất định không thể thiếu món cua!

Hôm nay được nghỉ, Phương Thừa Ý không phải đến học đường, sau bữa cơm trưa liền được Đại Ngưu thúc cõng đi, theo phụ thân ra sông hất cua.

Phương Khuê mang theo lưới đánh cá, xuất ra tuyệt chiêu, bắt được một mẻ cá nuôi rất khí thế.

Trong tiệm chỉ còn mẫu tử Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự, dù đã ở trà quán này mấy ngày, song hắn với Phương gia vẫn không hợp nhau. Hoặc đúng hơn là, hắn đối với bất kỳ người nào cũng có ngăn cách, vốn sinh ra là người mang lòng kiêu ngạo, không để một hạt bụi nào lọt vào mắt, ưu nhã thong dong... Hắn đối với kẻ dưới có thể thưởng thức, tán thưởng, song chắc chắn không thể nói chuyện hoà hợp.

Vốn là con út, hắn hoàn toàn không cần giống huynh trưởng, luôn phải tích cực, cố gắng biểu hiện, vốn dĩ hắn thấy địa vị Thái tử của ca ca không có dao động chút nào. Song những ca ca cũng không phải thế, có mấy người không giấu được tâm tư, tam ca lãnh đạo đại doanh phía tây, cùng quân nhân bình thường ăn ngủ, cực kỳ thân dân...

"Thẩm Hựu Dự, đến đây, nếm thử bánh trung thu vừa ra lò nào." Phương Niên Niên cất tiếng giòn giã.

Sương mù trong lòng đột nhiên biến mất, Thẩm Hựu Dự có hơi chần chừ, song vẫn đi đến chỗ Phương Niên Niên, ăn thử một cái bánh trung thu thập cẩm.

Bếp lò đặt dưới bạt che bên ngoài quán, có hai tầng, phía dưới là than đỏ, một lần có thể hấp sáu mươi bánh trung thu nhân thập cẩm hoặc nhân đậu.

Mỗi đợt bánh ra lò, trong vòng chưa đến một khắc đã được hỏi mua sạch sẽ.