Quản Gia Nhỏ

Chương 2


Phải biết rằng, cuộc thi quản gia chính là cuộc đối đầu giữa các quản gia của tỉnh.

Để tranh giành slot này, các lớp quản gia số 1,2,3,4 đã sức đầu mẻ trán thế nào.

Nhưng Tranh Cẩm không hề để ý tới họ !!!

Ánh mắt của cô lúc nào cũng lia tới lớp 5.

Lớp 5, thành viên vẻn vẻn chỉ sáu người, nhưng sáu người này lại là người nghèo nhất trường.

Phải, nghèo hơn cả chữ nghèo.

Sáu thành viên lớp 5 là được hiệu trưởng trường chọn vào trong một lần đi từ thiện.

Sáu người đều là trẻ mồ côi, hiệu trưởng vì đặc cược thua với với hiệu trưởng trường bên cạnh mà phải đem tất cả người về.

Tuy nhiên họ nghèo không có nghĩa là họ ngu, sáu thành viên lớp 5 luôn có thành tích xuất sắc trên bảng vàng.

Đặc biệt là Minh Viễn.

Tuy nhiên mặc dù họ xuất sắc, nhưng lại không được ưu ái như các quản gia có gia thế ở các lớp 1,2,3,4, chỉ có thể lủi thủi 6 đứa trong lớp học rộng 30 mét vuông có hơn 20 cái bàn.

Họ tuyệt đối không tham gia vào phong trào của trường vì có sự phân biệt giai cấp ở đây, phân biệt giữa giàu, nghèo và khá giả.

Đối với lớp quản gia số 5.

Họ kì thị ta !

Ta quyết không tham gia phong trào !!!

Tranh Cẩm chuyển gương mặt từ khó chịu sang vui vẻ chỉ trong cái nháy mắt khi nghe tới vấn đề này.

“Hàng tre” bốn người không nhịn được rét run.

Chuyện này mà đã nói trước mặt hung thần, khẳng định cô sẽ ép Minh Viễn đi cho mà coi.

“Em muốn hỏi gì thế ? Hay là muốn đăng kí ?”

Giọng Tranh Cẩm ngọt như mía lùi, tựa dụ dỗ.

Minh Viễn cười gượng.

“Không không…kẻ hèn mọn như em sao có thể tham gia được chứ ? Phải để các bạn học khác trổ…trổ tài chứ cô ?”



Tranh Cẩm làm bộ như không nghe.

“Em phải rèn luyện khả năng tự tin của mình hơn, đây là điều cần thiết nhất của một quản gia nên có, vậy nên Lăng Minh Viễn, chúc mừng em có tên trên giấy tham gia cuộc thi quản gia tháng sau !!!! Vỗ vỗ tay đi mấy đứa !”

Hàng tre: “lộp…..bộp….. lộp…. bộp…….”

Lương Băng đứng ngố người luôn.

Vãi !!!!

…….

“Viễn yêu ơi ! Suy nghĩ tích cực lên em ! Em đã bảo vệ được thịt nướng của chúng ta rồi !!! Nào ăn miếng”

Lẫm Bách vỗ vỗ chăn bông của Minh Viễn, còn đem một xiên que huơ huơ đến cái đầu đang trùm mềm của cậu.

Minh Viễn nghe thấy, bật đầu dậy thì phía dưới.

Lẫm Bách nhìn chỗ mình để xiên qua và chỗ cậu bật đầu dậy: “…..”

“Mày để dưới chân nó làm gì đấy ? Đưa tao”

Lâm Chấn giật lấy cái xiên que mà Lẫm Bách đang cầm, đưa đến trước mặt Minh Viễn.

“Minh Viễn, nhìn đi, xiên que thịt nướng thơm ngon đang cảm ơn mày đấy”

Minh Viễn ngờ nghệc nhìn thịt trước mặt.

“Nó cảm ơn tao thật này ! Ôi đáng yêu quá, thịt nướng ơi, anh sẽ yêu em suốt đời này….”

Nhìn cậu đang vui vẻ nói chuyện với miêng thịt trên xiên, Lâm Chấn và Lẫm Bách nhìn nhau.

“Nó điên rồi”

Lương Băng ở bên dưới giường đang cần mẫn dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị cho một cuộc party, không ngẩng đầu hỏi.

“Minh Viễn ! Giày mày mòn rồi đúng không ?”

Minh Viễn thoát ra từ cơm choáng váng, gật gật đầu.

Lương Băng mắt sáng bling bling nhìn cậu.



“Vậy xin Hung Thần đi ! Cuộc thi lần này cần mặc đồng phục mà, kêu cổ mua một bộ mới cho mày, sau đó thì chôm luôn, hổng lẽ vả còn có thể mượn lại sao ?”

Hồng Liên ngồi trên giường nảy giờ mới bật dậy.

Kí túc xá của nàng vốn không phải ở đây, nhưng nàng cần ăn thịt nướng và cũng chẳng muốn đối mặt với lũ bánh bèo trong kí túc.

“Ý hay đấy Lương ! Tao tán thành !”

Lương Văn Hà vốn trầm tính vậy mà cũng vóp vui.

“Vòi Tranh Cẩm thêm vài món nữa như cà vạt, áo khoác chẳng hạn”

Minh Viễn giật lấy vài xiên thịt cho vào miệng. Đầu tóc cậu rối bù, lại mặc áo ba lồ quần đùi, trông thật sự có phần ngông cuồng, nhưng gương mặt như búp bê đã đánh đổ tất cả, làm cậu càng giống thiếu gia trải nghiệm nhân sinh hơn.

“Vậy thì lời thề không tham gia phong trào phải thế nào đây ? Tao mà đi thì công cốc mất”

Lẫm Bách thở dài.

“Đằng này rồi thì biết sao đây ? Vẫn phải đi thi thôi, thịt nướng vẫn còn cần mày bảo vệ”

Lâm Chấn bĩu môi.

“Tao cá là mày mà không đi, Tranh Cẩm sẽ giết mày tại chỗ, lấy ra bằng chứng chúng ta ăn thịt nướng, sau đó nói với hiệu trưởng, bùm ! Cả đám sáu đứa pay màu !”

“Bay bay cái đầu mày ấy” Hồng Liên cầm lấy gối chọi vào đầu Lâm Chấn: “Bớt nói xui đi, Minh Viễn cứ thi thôi, dù sao cũng không thiếu cách để tụi mình biểu tình”

Thế là chuyện như vậy được quyết định.

Minh Viễn vò cái đầu xù của mình bước xuống khỏi giường.

Kí túc xá 302 này là kí túc xá 5 người, năm nam lớp quản gia số 5 cùng sinh sống.

Khác với sự bừa bộn vốn có của phái nam, vì được đào tạo trở thành một quản gia một cách bài bản cho nên căn kí túc này vô cùng sạch sẽ, đồ đạc cũng được để gọn gàng ngăn nắp, nhưng chủ yếu có nên sự ngăn nắp này là do Minh Viễn.

Cậu siêu ở sạch, sạch đến mức bốn thằng bạn cũng phải trố hết cả mắt

“Ăn ăn ăn thôi !”

Lương Băng kêu lên, thế là một đám người xông vào như hổ đói.

Đến Minh Viễn, người ở sạch cũng phá lệ dùng tay bốc đồ ăn.

Tất cả đều là ngoại lệ nếu như đó là thịt nướng !!!