Hình như Phó Dung Chương có cảm ứng, bỗng nhiên ngẩng đầu, cũng nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Kiều.
Huyết dịch khắp người giống như ngược dòng, không thể động đậy.
Chuyện hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Thượng Quan Thao không biết nên phản ứng ra sao, hồi lâu mới phun ra mấy chữ: “Kiều Kiều…”
“Ca ca?” Vân Kiều ngơ ngác lẩm bẩm một câu.
Người nhà mà nàng luôn nhớ nhung, thật ra bọn họ đang ở ngay cạnh anng2?
Tin tức này chấn động quá lớn, nàng không biết nên phản ứng thế nào.
Một tiếng này làm trong lòng Thượng Quan Thao trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Y giơ tay lên muốn xoa đầu nhỏ của nàng giống như khi còn bé.
Vân Kiều vô thức lui về sau một bước, hốc mắt chứa đầy nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Tay Thượng Quan Thao cứng lại giữa không trung.
“Ở Linh Thác Tự, ca có nhận ra muội không?” Nước mắt lại lăn xuống từng giọt.
Không có tiếng động, lại như tia sét đánh mạnh vào đáy lòng hai nam nhân.
“Không có…”
Nghe Thượng Quan Thao nói lúc này nàng đã hiểu, người biết sớm nhất có lẽ chỉ có một mình Phó Dung Chương. Nàng hít một hơi thật sau, chậm rãi thở ra rồi nói: “Được, muội biết rồi.”
Nói xong, nàng quay người đi vào phòng ngủ.
Việc này…
Thượng Quan Thao cũng bị phản ứng của nàng làm cho mờ mịt, y nghĩ rằng nàng sẽ gào khóc, sẽ mắng to y không xứng với chức ca ca, không ngờ nàng lại có phản ứng này.
Lúc vừa định đuổi theo đã nghe được tiếng Vân Kiều khóa cửa.
Một tiếng động này dường như làm cho Phó Dung Chương thức tỉnh, bỗng nhiên hắn đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Lúc đi ngang qua Thượng Quan Thao chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn y một cái, sau đó lạnh lùng nhìn Vệ Đán một chút.
Hắn không nói gì mà đi lướt qua hai người bọn họ, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Vệ Đán kiên trì đi lên, nói với Thượng Quan Thao đang đờ đẫn: “Đại nhân, mời đi.”
Theo ý của Phó Dung Chương có lẽ là không chào đón Thượng Quan Thao, Vệ Đán nhanh chóng mời người ra sợ. Sợ chậm một chút có lẽ kiếp thị vệ của hắn cũng sẽ chấm dứt.
Từ trước đến nay, Vân Kiều có thể tùy ý ra vào Lan Đình Uyển, không cần dùng thông truyền. Vân Kiều nghe nói Phó Dung Chương trở về nên đến thư phòng tìm hắn. Hắn không ngăn Vân Kiều lại, ai ngờ để Vân Kiều gặp người không nên gặp. Nói cho cùng là là do hắn thất trách.
–
Theo tính cách lúc trước của Vân Kiều, Phó Dung Chương biết nàng lại rút về vỏ của mình, giống như con ốc sên nhỏ, một mình ở trong vỏ yên lặng tiếp nhận và tiêu hóa tất cả đau khổ.
Trái lại hắn hi vọng nàng khóc lóc hay ầm ĩ mà không phải im lặng thế này.
“Kiều Nhi, mở cửa!” Phó Dung Chương đập cửa.
Thấy bên trong vang lên tiếng động, hắn càng đập mạnh hơn: “Ta đã nói rồi, cửa ngày không ngăn được ta.”
“Lạch cạch” một tiếng, cửa mở.
Phó Dung Chương đi đến, ánh mắt Vân Kiều chậm rãi nhìn mặt hắn, khẽ lầm bầm một câu: “Vương gia đã nói sẽ giúp ta tìm người nhà.”
Một câu yếu ớt giống như phản bác, cũng giống như chất vấn.
“Ừm.” Cổ họng Phó Dung Chương như bị chặn lại, thấy nàng quay người đi vào cũng bước chân đi theo.
“Mỗi ngày thiếp đều nghe ngóng khắp nơi, vương gia không biết sao?”
Vân Kiều hơi không cam lòng, nàng đi được một nửa thì dừng chân lại, quay lại nhìn nam nhân phía sau.
“Biết.” Phó Dung Chương không hiểu thái độ của nàng, hầu kết khẽ trượt, nhẹ giọng trả lời.
“Vậy tại sao…” Vân Kiều không hỏi nổi nữa.
Vì sao lại giấu diếm nàng? Thấy nàng giống con quay mò mẫm đi tìm, sao còn giấu diếm nàng?
Môi Phó Dung Chương hơi tái nhợt, ánh mắt chậm rãi do dự nhìn nàng, hồi lâu mới trầm giọng nói: “Còn vì cái gì nữa?”
“Sợ bi kịch của nàng tái diễn, sợ nàng rời bỏ ta.”
Nói xong, khóe môi hắn cong lên nụ cười như có như không, rất nhạt cũng rất lạnh.
Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy hắn cười như thế, trong phút chốc lòng nàng co rút lại.
Rốt cuộc hắn đang sợ cái gì?
Thật ra nàng cũng không thật sự trách tội hắn, sự hờn dỗi trong giọng nói lại bị hắn nghe thành trách phạt.
Vân Kiều hơi lắc đầu, nhìn thoáng qua canh thiếp hợp hôn trên bàn trang điểm. Nàng chậm rãi đến gần hắn, đưa tay ôm eo hắn, đầu nhỏ áp vào tim hắn.
“Vì sao chàng lại có suy nghĩ như thế?”
Trên thiếp canh hợp hôn, tên nàng và Phó Dung Chương đặt song song, là Thượng Quan Vân Kiều chứ không phải Vân Kiều.
Vừa rồi nàng cũng nhớ hắn có giao một chiếc hộp và kim ấn của hắn, dường như còn có hôn thư của bọn họ. Lúc này nàng mới trở về phòng lật ra xe,.
Bữa tiệc lại mặt hôm đó Thượng Quan Thao cũng tới.
Chắc hẳn cũng do hắn sắp xếp.
Lúc đó nàng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao lại mời Thượng Quan Thao chỉ mới gặp mặt một lần đến. Nếu nàng nhìn thấy hôn thư này sớm một chút thì đã đoán được.
Có lẽ tòa nhà nàng xuất giá cũng có lai lịch.
Thật ra nam nhân này đang âm thầm làm rất nhiều cho nàng.
“Tìm được người nhà của thiếp thân cũng không có nghĩa thiếp thân sẽ rời bỏ chàng. Hai cái này không liên quan.”
Ánh mắt ảm đạm của Phó Dung Chương khẽ động.
Sao lại không liên quan?
Nếu so sánh cả hai với nhau, nàng sẽ phát hiện hắn ghê tởm cỡ nào.
Thượng Quan Thao cũng được, người Vân gia cũng tốt, đều là hạng người tốt đẹp, đạo đức. Còn hắn là kẻ lãnh huyết vô tình, tàn nhẫn ngang ngược, người chết trên tay hắn nhiều vô số kể.
Bọn họ được trời ưu ái có quan hệ huyết thống với nàng, chỉ riêng điều này thì hai kiếp hắn cũng không sánh nổi.
Bây giờ nàng không thể mang thai, hắn không có cách nào để làm sâu thêm ràng buộc giữa hai người. Hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, sống chết trông giữ mới có thể giam nàng bên cạnh, không còn cách nào khác.
“Ta không phải là người tốt.”
Phó Dung Chương chậm rãi khom người dùng sức ôm nàng vào ngực. Hắn vùi đầu vào cổ nàng, lông mày và lông mi khẽ nhíu, trong giọng nói mang đầy cảm giác bất lực.
“Không ai muốn ở chung một chỗ với ma quỷ cả.”
Nghe nói như thế, tim của Vân Kiều như bị thứ gì đó siết chặt. Nàng ngửa đầu, nhón chân lên từ ngực hắn tìm ra chút không gian. Nàng đưa tay, dùng ngón tay khẽ vuốt mặt hắn, lẩm bẩm nói: “Chàng đối với thiếp thân rất tốt, thiếp thân vẫn luôn biết.”
Đầu ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, tiếng nói dịu dàng, lời nói êm dịu giống như mưa phùn triền miên thấm ướt đáy lòng hắn.
Lông mày và lông mi của Phó Dung Chương khẽ run, kéo tay tiểu cô nương xuống đặt ở bên môi, hôn một cái mới khẽ cắn.
“Nhưng nàng cũng rất sợ ta.”
Dù nàng biết hắn đối với nàng tốt nhưng vẫn sợ hãi.
Ai đối mặt với thứ mình sợ hãi cũng đều muốn chạy trốn theo bản năng, nàng cũng không ngoại lệ.
“Thiếp không có… Ưm…” Vân Kiều còn chưa nói xong, đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi đau.
“Sao lại không có? Ta giết người vô số, khát máu như mạng. Những triều thần kia rất sợ ta, không biết lúc nào sẽ bị ta lấy đầu. Từ trên xuống dưới triều đình có vẻ rất đồng lòng, nhưng thật ra bọn chúng cũng không phải thật lòng thần phục ta, chỉ là bọn chúng không làm gì được ta thôi.”
Lực Phó Dung Chương cầm tay nàng càng lúc càng lớn, đôi môi cũng chậm rãi trượt từ trên sau. Sau khi lưu luyến một lát lại khẽ cắn lên xương quai xanh của nàng, giọng điệu lạnh dần.
“Nàng vốn không biết ta muốn nhốt nàng thế nào, ngay cả ra khỏi phòng cũng không muốn nàng đi…”
Lúc không nhìn thấy nàng, sự điên cuồng và cố chấp trong mắt hắn cuồn cuộn dâng lên như lũ lớn sắp tuôn ra.
Tùy ý để nàng tự do xuất phủ chỉ là không nhìn nổi dáng vẻ tội nghiệp của nàng.
Nhìn thấy nàng đối với ai cũng tốt như thế, trong lòng nàng càng nhiều người thì trong lòng hắn lại càng trống rỗng. Hắn không biết trái qua to như quả đấm của nàng có bao nhiêu chỗ dành cho hắn.
Trong giây phút này, thậm chí trong đầu hắn còn thoáng qua một suy nghĩ điên cuồng. Nếu đợi mai này nàng rời khỏi hắn thì không bằng bây giờ ôm nàng cùng xuống địa ngục.
Cho dù Vân Kiều không nhìn thấy ánh mắt hắn thì cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn. Nàng không để ý đến tay đang bị hắn bóp hơi đau, nàng rút tay ra ôm lấy đầu hắn đang vùi vào ngực nàng, khẽ an ủi.
“Chàng đừng như thế, thiếp thân sẽ không rời đi, thật.”
Phó Dung Chương không nói gì, chỉ hơi ngẩn đầu cắn bờ môi nàng, giống như không tin tưởng nàng.
Vân Kiều hít một hơi, chủ động ôm chặt cổ hắn, đỏ mặt cắn ngược lại môi hắn.
Gió đêm chầm chậm thổi vào, nhẹ nhàng êm dịu mang theo sự khô nóng đặc trưng của mùa hè.
Môi của nam nhân cũng dần nóng bỏng, hơi đưa vào giữa răng môi của nàng, quét qua đầu lưỡi mềm mại.
Đáy lòng cũng run rẩy khó hiểu, cảm giác tê dại vừa quen thuộc vừa xa lạ nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Nàng rụt rụt lại theo bản năng, tay của hắn lại giữ gáy nàng lại.
Trong chớp mắt, đầu Vân Kiều trống rỗng.
Phó Dung Chương ôm eo nàng chặt một chút, trời đất quay cuồng một phen, nàng đã rơi vào trong ngực của hắn, nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Hắn bước to đi vào nội thất, trở tay đóng cửa lại.
Váy áo dây lụa chậm rãi bị giật xuống, lực bàn tay cũng càng lúc càng lớn, Vân Kiều khẽ run nhẹ.
Cảm xúc hôm nay của hắn thật sự rất không đúng. Trong tình huống này, nàng phải tiếp nhận bão tố mãnh liệt cuốn đến, nàng hơi sợ hãi, run giọng nói: “Nhẹ, nhẹ một chút…”
Lông mày và lông mi hắn khẽ nâng lên, đuôi mắt xuất hiện màu đỏ yêu dã mang theo hơi thở nóng bỏng, khẽ nói bên tai nàng: “Được.”
Không dùng nhiều sức, Vân Kiều đã bị hắn dẫn lên bàn trà.
Hoa lựu ngoài cửa sổ giống như phượng hoàng lửa, sau khi nở rộ cực điểm thì chậm rãi tàn đi, lộ ra từng quả lựu nhỏ, giống như từng viên ngọc lục bảo oánh nhuận.
Giống như phượng hoàng sau khi niết bàn sẽ đổi lấy cuộc sống mới.
Còn chưa kịp lên tiếng, bỗng nhiên trước mắt nàng chụp xuống một bóng râm.
Cửa sổ sau lưng hắn đóng phân nửa, vẫn như cũ không trở ngại ánh nắng chiều chiếu vào, khoe vẻ đẹp cực điểm của nàng.
Hào quang vạn trượng nhuộm bầu trời thành màu tươi đẹp chiếu lên ánh mắt trong trẻo của Vân Kiều. Vô cùng hoa mỹ, biến thành tia sáng trắng.
Trước khi mê man, trong đầu Vân Kiều chỉ có một suy nghĩ, trời còn chưa tối, vì sao hắn luôn thích ban ngày?
–
Đợi đến hôm sau, Vân Kiều thức dậy ôm theo eo đau buốt. Nàng vẫn như ngày thường, rửa mặt, dùng bữa, nghe hạ nhân báo cáo chuyện trong phủ. Lúc làm xong chuẩn bị đi phủ Bái quốc công mới phát hiện Phó Dung Chương đã cấm túc nàng!
Nàng có thể tùy ý tản bộ trong phủ nhưng không được phép ra khỏi cửa.
Hóa ra lời nàng nói tối qua đều vô ích?
Không chỉ không thể đến trò chuyện với Đoan Dương mà ngay cả muốn tìm Thượng Quan Thao cũng không đi được.
Nàng hiếm khi tức giận, gọi Vệ Minh tới: “Vương gia đâu?”
Cái gọi là tức giận của nàng cũng chỉ là giọng nói lên nâng cao một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ.
Nghe thấy nàng gọi, Vệ Minh vội vàng hiện thân hành lễ với nàng: “Vương gia đã phân phó, nếu như Vương phi có gì muốn hỏi thì đợi vương gia hạ triều trở về sẽ giải thích với người. Vương gia nói không muốn vương phi biết qua miệng người khác.”
Lúc trước, vì an toàn của nàng nên Phó Dung Chương cấp Vệ Minh cho nàng. Giờ phút này hồi bẩm, Vệ Minh vẫn dùng vẻ mặt như tượng gỗ. Nhưng Phó Dung Chương đã ra lệnh không được hù dọa Vân Kiều, y cứng đờ khóe môi giật giật, cố gắng để cho mình ăn nói nghiêm túc, nhìn hòa ái dễ gần một chút.
Nghe vậy, trong chớp mắt gương mặt nhỏ của Vân Kiều có vẻ sụp đổ, còn hỏi cái gì chứ? Hôm qua cảm xúc của hắn tệ như vậy, nàng không dám hỏi nửa câu, hôm nay vẫn không dám hỏi.
Lúc này, nàng thấy Thanh Nguyệt cầm một chiếc lồng bằng to vàng đến viện dọn rửa, trong lồng chính là con sóc nhỏ mà Thượng Quan Thao sai người đưa cho nàng.
Vân Kiều đứng dậy đi tới, cũng giống như ngày thường, sóc con thấy nàng thì vô cùng vui sướng nhảy tới nhảy lui, dáng vẻ rất thân mật.
Trước đó, nàng còn tưởng rằng con vật nhỏ này trời sinh thích người nuôi, bây giờ nàng mới biết được chắc là nó biết nàng! Chắc là lúc trước nàng từng nuôi qua, Thượng Quan Thao đưa cho nàng, vật về với chủ.
Nhìn thấy con sóc con này, trong chớp mắt sự không vui trong lòng nàng biến mất.
Cho dù bọn họ che giấu nàng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ của bọn họ.
Có lẽ bọn họ có nỗi khổ tâm.
Nhưng chung quy vẫn muốn tốt cho nàng.
Vậy nàng cũng không cần đi bốn phía tìm chân tướng nữa, một ngày nào đó nên biết thì sẽ biết.
Sau khi thông suốt, Vân Kiều cũng nghĩ thoáng ra.
Ngay lúc nàng đang chơi đùa với sóc con thì nghe thấy một giọng nói trẻ con: “Hoàng thẩm thẩm, thì ra người có niềm vui mới nên mới không muốn sư tử con!”
Vân Kiều theo tiếng nhìn lại, thấy Phó Diễm ngẩng gương mặt nhỏ ngây thơ lên, trề môi nhìn nàng, đang kìm nén tủi thân…