Quang Âm Chi Ngoại

Chương 169: Hợp lý (1)


Lúc này vốn phải là mùa Hàn Lộ, nhưng bởi vì vị trí địa lý của Thất Huyết Đồng gần biển, cho nên lúc ban ngày vẫn nóng bức như trước.

Chỉ có đến ban đêm, những cơn gió mới trở lên rét lạnh, biển cũng như thế, dường như sự lạnh lẽo ở dưới đáy biển âm u đã đi theo ánh trăng, xuyên qua mặt biển rồi bao phủ thiên địa, rót toàn bộ cái giá lạnh vào trong cơ thể người tu hành trong đêm, để cho bọn họ sớm nhận thức được sự đáng ghét của mùa đông, nhận thức hàn ý của thế giới này.

Giờ phút này gió đêm thổi tới, ánh trăng chiếu xuống trên bến cảng, trải khắp mỗi một tấc trên con đường đá màu xanh, cũng chiếu xuống người Hứa Thanh vừa kết thúc công việc một ngày, đang mang theo sự đề phòng đi về nơi cập bến.

Hứa Thanh giẫm lên ánh trăng, dáng người cao ngất, trường bào màu xám đung đưa từng nhịp theo bước chân đi về phía trước của hắn, mái tóc dài của hắn hình như cũng đang bay múa trong đêm, từ xa nhìn lại, tựa như một bức tranh cô độc dưới ánh trăng. Duy chỉ có gió lạnh trong bóng đêm, mới khiến cho bản năng của Hứa Thanh có chút lạnh.

Không phải thân thể lạnh, mà là ký ức trong xóm nghèo đến bây giờ còn lưu lại. Tựu như một bức tranh bị khói lửa đốt tạo thành dấu vết, đã có vết ám khói, dù toàn bộ bức tranh đã hoàn thiện, dù là dùng mực nước phủ lên che lấp lại chỗ từng bị khói lửa hun đốt qua, khiến cho người ngoài không nhìn ra, nhưng bản thân bức tranh này vẫn nhận thức rõ, cái dấu vết kia vẫn còn tồn tại như trước.

Trong gió lạnh, Hứa Thanh hít sâu một hơi, bước chân cũng nhanh hơn một chút.

Lúc này đã cách lần tụ họp lần trước cùng đám Chu Thanh Bằng được nửa tháng. Nửa tháng này Hứa Thanh vẫn như cũ, mỗi ngày đi tới Bộ Hung ti trực ban, hắn cũng không thấy vụ đề bạt theo như lời Chu Thanh Bằng nói, cũng không thèm để ý.

Bởi vì đối với Hứa Thanh mà nói, tu hành mới là trọng điểm ở giai đoạn hiện tại của hắn. Hóa Hải Kinh của hắn đã lên đến tầng thứ bảy đỉnh phong, cách đột phá không xa.

Hải Sơn Quyết cũng là như thế, sắp đạt tới tầng thứ tám.

Điều này khiến cho Hứa Thanh rất chờ mong.

Hắn cảm thấy dựa theo chiến lực hiện tại bản thân, đợi đến khi Hóa Hải Kinh cùng Hải Sơn Quyết song song đột phá đến tầng thứ tám, lúc này nếu mà hắn đối mặt với chính mình khi chưa tới Thất Huyết Đồng, đại khái có khả năng là có thể không tổn hao gì mà thuấn sát.

Thậm chí nếu gặp lại lão tổ Kim Cương tông, Hứa Thanh cảm thấy sau khi bản thân đã tới tầng tám, mặc dù vẫn đánh không lại đối phương, nhưng nếu phối hợp với cái bóng, tập kích và toàn lực ứng phó, nhất định sẽ có được cơ hội đối kháng vài chiêu với đối phương.

- Sắp rồi...

Hứa Thanh nheo mắt lại, địch nhân hắn muốn giết nhất bây giờ, ngoại trừ lão tổ Kim Cương tông, còn có thêm một tên thiếu niên nhân ngư tộc.



Người trước hắn cảm thấy không cần chờ quá lâu, sớm muộn mình sẽ có đủ sức mạnh đánh chết đối phương, người sau thì hắn đang tìm cơ hội.

Chỉ là có chút tiếc nuối, trong nửa tháng này, hầu như mỗi ngày hắn đều cẩn thận ẩn nấp đi theo thiếu niên nhân ngư tộc này, tìm kiếm cơ hội đánh chết đối phương, nhưng bên người đối phương luôn có người bảo vệ, rất khó để ra tay. 

Thỉnh thoảng có một lần, đối phương đúng như lời đội trưởng nói, một mình đi ra ngoài, nhưng lại dùng bảo vật che đậy khí tức và dáng người, khiến cho bản thân gã không hề có tung tích nào.

Hứa Thanh cũng rất khó tìm được dấu vết của gã, nhưng hắn vẫn kiên trì như trước, sau khi phân tích một phen, hắn ý thức được mình phải tìm biện pháp lưu lại ký hiệu trên người đối phương.

- Về sau nếu gặp lại đối thủ như vậy, phải lưu lại ký hiệu sớm hơn.

Hứa Thanh thì thào, như lúc học cách xử lý thi thể, hắn cũng ghi nhớ việc này vào trong lòng, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, hắn đã đến nơi cập bến ở cảng 79.

Mà đoạn đường này Hứa Thanh cũng không gặp phải ánh mắt ác ý nào, ban đêm cũng không có người nào tới quấy rầy hắn.

Mặc dù thời gian tới Thất Huyết Đồng không phải rất lâu, nhưng Hứa Thanh đã dần dần tạo ra một chút uy danh ở nơi này, uy danh như vậy khiến cho người đánh chủ ý với hắn giảm trên phạm vi lớn, vả lại phần lớn cũng cực kỳ cẩn thận.

Theo Hứa Thanh thả Pháp Chu ra, một chiếc thuyền to lớn bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện, lúc hạ xuống mặt biển tạo thành tiếng đập nổ vang do va chạm với nước biển, bên cạnh còn dấy lên từng gợn sóng. 

Phóng mắt nhìn tới, con thuyền bây giờ đã dài hơn 20 trượng, thân thuyền rộng 3 trượng, khí thế kinh người. Boong thuyền đen nhánh ở dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu đen, cùng với rập rạp vô số lân phiến nổi lên hàn quang bên ngoài, giống như giao hòa lại với nhau, phối hợp đầu con cá sấu dữ tợn cực lớn trên mũi tàu, khiến cho chiếc Pháp Chu này dường như thật sự hóa thành một con cá sấu vậy, trông cực kỳ hung mãnh.

Nhất là bên trong cái miệng mở lớn của con cá sâu, vô số hàm răng sắc bén cùng với ánh sáng âm u trong mắt nó, khiến nó tăng thêm vài phần chấn nhiếp.

Mà cẩn thận nhìn lại, còn có thể thấy vô số lân phiến bên ngoài thân thuyền so với trước kia thì đã có cấp độ cao hơn, thậm chí người ở bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, cả con thuyền đều ngập tràn lân phiến.

Càng có một cái xương đặc thù, xuyên suốt toàn bộ thân thuyền, tạo thành sức mạnh càng lớn hơn so với trước kia.