Quang Âm Chi Ngoại

Chương 183: Đường dẫn tới hoàng tuyền (2)


Vì vậy sau khi hỗn hợp hai loại này, sẽ hình thành một loại nước thuốc đặc thù. Bản chất của nó có thể khiến cho cao thấp toàn thân người chạm vào bị nhiễm khí tức, xâm nhập vào bên trong máu thịt.

Bởi vì bản thân nó không phải độc, cũng sẽ không phát độc, thậm chí còn có tính chất bồi dưỡng rất nhỏ đối với thân thể, cho nên hầu như không thể nào bị phát hiện, mà nếu như muốn xua tán, thì càng khó khăn hơn, thời gian cái đó tồn tại ít nhất là mấy năm.

Về phần hiệu dụng thì là thu hút dị thú, khiến cho chúng nó có ác cảm mãnh liệt với mình, như lúc trước trong rừng ở cấm khu doanh địa thập hoang giả, lúc Hứa Thanh tham gia lần hành động đầu tiên với tiểu đội Lôi Đình, bình thuốc nhỏ trong túi da của Man Quỷ chính là một loại dược vật như vậy.

Chỉ là bình thuốc nhỏ của Man Quỷ lúc đầu và thứ xâm nhiễm trên người Hứa Thanh bây giờ tuy có dược lý tương tự, nhưng lại không cách nào so sánh tài liệu, chênh lệch giữa cả hai tựa như thiên và địa vậy.

- Nếu là ở trong tông môn, bị loại khí tức này xâm nhập, có lẽ sẽ không có nguy hiểm quá lớn, nhưng nếu như ra biển mà nói...

Hứa Thanh rất rõ ràng, một khi mình mang theo loại mùi này ra biển, như vậy nhất định là có đi không có về.

Loại phương pháp giết người này, thi cốt đều không có, lại không có chút dấu vết nào, vô cùng âm tà như độc xà, vả lại thời gian tồn tại cũng cực lâu.

Nếu không phải Hứa Thanh hiểu được dược đạo, đổi thành người bên ngoài, sợ là chết cũng rất khó đoán được cừu nhân chân chính là ai.

- Không biết ngươi có bản lĩnh phát hiện độc dẫn của ta hay không.

Trong mắt Hứa Thanh nổi lên lãnh mang, thiếu niên nhân ngư hạ độc hắn, nhưng trên thực tế, bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp đằng sau, trước lúc Hứa Thanh ra tay, cũng đã hạ độc đối phương! Loại độc này cũng tương tự là độc vô hại, cũng tương tự chỉ lưu lại ký hiệu.

Chỉ bất quá ký hiệu thiếu niên nhân ngư lưu lại trên người hắn là ký hiệu khiến cho dị thú trong biển rộng ác cảm, mà ký hiệu hắn lưu cho đối phương, là bước chân xuống bờ vực tử thần.

Thần sắc Hứa Thanh không có chút gợn sóng nào, sau khi thu hồi đám tro do đốt góc áo, hắn mở ra túi trữ vật, nhìn đan dược bên trong một chút, lại ngẩng đầu nhìn tới tủ thuốc ở bốn phía.

Hắn không am hiểu giải độc, nhất là loại khí tức này, bản thân của nó vốn đã không phải độc, cho nên khối thủy tinh màu tím mang đến sự khôi phục sức khỏe cho thân thể cũng không cách nào phát ra hiệu dụng trên cái này.

Nhưng hắn am hiểu độc dược.



Vì vậy Hứa Thanh thong dong xuất ra một chút phấn độc và độc đan, mặt không cảm xúc mà trực tiếp nuốt vào, sau đó còn hỗn hợp tản ra 7-8 loại phấn độc, rồi khẽ hít một hơi thật sâu, hút toàn bộ vào trong cơ thể.

Sau một khắc, thân thể của hắn chợt run rẩy, cái trán chậm rãi xuất hiện mồ hôi, nhưng hắn vẫn như trước khoanh chân ngồi ở chỗ kia, lặng lẽ thừa nhận độc dược tựa như đốt cháy trong người, nội tâm nổi lên sát cơ, bình tĩnh như trước khi bão tố phủ xuống. Độc dược đốt cháy ngũ tạng trong thân thể của hắn, đốt cháy xương cốt, đốt cháy máu thịt. Đã không cách nào loại bỏ được khí tức của Quỷ Dục Hấu và Khải Minh Thảo, như vậy dứt khoát dùng độc dược xâm nhập chúng nó, tiếp đó dùng sự khôi phục của bản thân, khôi phục lại như cũ. Quá trình này, trọn vẹn kéo dài hai canh giờ.

Cho đến khi sắc trời bên ngoài đã tới hoàng hôn, Hứa Thanh chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập tơ máu, dưới sự khôi phục kinh người, độc trong cơ thể đã hoàn toàn bị loại bỏ, thứ cùng bị loại bỏ cùng nó, còn có khí tức xâm nhiễm của Quỷ Dục Hấu.

Sau khi kiểm tra và xác định cẩn thận, Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn hoàng hôn bên ngoài khoang thuyền, ánh mắt thâm trầm, thì thào nói nhỏ.

- Sắp thôi, ta sẽ có thể ngủ ngon giấc.

Vì vậy hắn lặng lẽ đứng người lên, tắm sơ qua thân thể một cái, sau đó nhắm mắt lại.

Một lát sau, mặt trời tựa hồ muốn nhường chỗ cho mặt trăng xuất hiện, tránh vị trí ra, cho nên hoàng hôn trở nên ảm đạm, mặt trăng treo lên trên không.

Trong bầu trời lưa thưa những ngôi sao, như những con đom đóm trong mộ, không có ý nghĩa gì, chỉ xứng để làm đẹp, điểm tô nho nhỏ cho cảnh sắc. Đêm nay, thích hợp để giết chóc.

Hứa Thanh mở hai mắt ra, im lặng đặt que sắt màu đen ở trong tay áo, lại mài mài con dao găm, nhét vào trong giày.

Sau đó hắn kiểm tra một chút độc dược của mình, thong dong chỉnh lý xong tất cả, hắn mới đi ra khỏi Pháp Chu, bộc phát tốc độ, một cái chớp mắt đã vọt đến nơi xa.

Ánh trăng chiếu lả tả trên mặt đất, hiện ra cảm giác lành lạnh, chiết xạ một bóng lưng trong bóng tối đang lao về phía trước, trên thân ảnh như gió của thiếu niên, đôi mắt như một con sói đơn độc, đã trở nên càng ngày càng bén lạnh. 

Gió biển thổi vào, lộ ra sự lạnh lẽo, bay vào bên người thiếu niên, thổi trường sam của hắn bay phất lên, thổi tung tóc đen của hắn, nhưng không thổi tan khí tức đặc thù đến từ ký hiệu đang tràn ngập bên trong chủ thành.

Cuối cùng hóa thành tiếng rít bên tai thiếu niên, tựa như tiếng kèn nổi lên sát ý.

Hắn muốn đi giết chóc.