Ánh trăng rơi xuống trên mặt biển, rơi vào trên trận pháp phòng hộ đã tan vỡ của Pháp Chu, cũng rơi vào trên người Hứa Thanh, hắn nghe thanh âm cung kính của nhưng đệ tử ngọn núi thứ bảy bên ngoài, thần sắc có chút hoảng hốt.
Lần này đột phá, mặc dù nằm trong dự liệu, nhưng quá trình hung hiểm bên trong khiến cho tim hắn giờ phút này vẫn đập rất nhanh, nhất là nghĩ đến lúc Hải Sơn Quyết đột phá, cái loại cảm giác toàn thân muốn vỡ vụn làm cho Hứa Thanh không nhịn được hít vào một hơi.
Nếu không phải có sự khôi phục của thủy tinh màu tím, sợ là hư ảnh của Bạt còn chưa kịp xuất hiện, hắn cũng đã tan vỡ chia năm xẻ bảy mà tử vong rồi, nhưng hung hiểm như thế cũng làm cho lần thăng cấp này của hắn có phần kinh người.
Nhất là bây giờ hư ảnh của Bạt trên đỉnh đầu đang chậm rãi tản đi, trong đó hiện lên lực lượng kinh khủng, khiến cho trong mắt Hứa Thanh lộ ra một vòng chờ mong.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh đi ra khỏi khoang thuyền, dưới ánh trăng, một mái tóc đen, một đạo trường bào màu xám, cao ngất như cây tùng, trên mặt thanh tú như điêu khắc hiện ra vẻ lạnh lẽo, mơ hồ giống như hiện ra một vòng say mê hấp dẫn khi Hải Sơn Quyết vừa mới đột phá.
- Đa tạ chư vị đồng môn.
Đứng ở khoang thuyền, Hứa Thanh bình tĩnh quay về đệ tử chúc mừng bốn phía, chắp tay cúi đầu. Đệ tử bốn phía quanh Pháp Chu Lập tức nhao nhao đáp lễ, giống như nhìn ra chấn động tu hành trên người Hứa Thanh còn không tiêu tán, vì vậy phần lớn đoán ra lần đột phá này cũng không phải đã kết thúc lần tu hành tối nay.
Vì vậy sau khi đáp lễ, trong khi đáy lòng lại một lần chấn động, tất cả mọi người đều thức thời quay trở lại khoang thuyền của mình, không ai đến quấy rầy nữa.
Một màn này, đổi lại mấy tháng trước lúc Hứa Thanh vừa đến Thất Huyết Đồng là bất khả tư nghị, nhưng bây giờ lại xuất hiện.
Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, về lại trong khoang thuyền, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hắn nhìn một chút linh thạch tràn ngập từng đạo khe hở bên trong trận tụ linh, lại nhìn khoang thuyền bị tàn phá, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn biết rõ phòng hộ tan vỡ, là bởi vì hắn trong nháy mắt bộc phát ra chấn động quá lớn, làm linh thạch hạch tâm không chịu nổi, cho nên vỡ vụn ra.
- Không biết tiếp theo Hải Sơn Quyết đột phá, có thể còn như vậy hay không. . .
Hứa Thanh thì thào, tim vẫn đập nhanh như trước, cũng có thêm một chút đau lòng, dẫu sao. . . Sửa chữa khôi phục Pháp Chu cũng sẽ phải tốn tiền. Bất quá nghĩ đến thu hoạch sau khi chém giết tên thiếu niên nhân ngư, trong lòng Hứa Thanh thoáng khá giả hơn một chút.
Nhưng giờ phút này không phải là lúc đi đắn đo những thứ này, Hứa Thanh bình phục nội tâm rung động bởi vì Hải Sơn Quyết đột phá, hắn có thể cảm nhận được Hóa Hải Kinh của mình đang nổ vang cuồn cuộn ở trong thể nội, giống như cũng muốn đột phá theo.
Vì vậy hắn thở sâu, vứt linh thạch đã nứt ở bên trong trận tụ linh đi, thay thế cái mới.
Trong nháy mắt tiếp theo, màn phòng hộ trên Pháp Chu lại lần nữa mở ra.
Nhìn qua ánh trăng chiếu xuống từ khoang thuyền tàn phá, Hứa Thanh trầm ngâm, sau đó dứt khoát lần nữa để vào một khối linh thạch, trong lúc bấm niệm pháp quyết, Pháp Chu nổ vang, dưới tình huống hai khối linh thạch làm hạch tâm, màn phòng hộ được kích phát ra càng thêm hùng hậu, mơ hồ ngay cả ánh trăng cũng đều bị che đậy hơn phân nửa.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, cảm thụ một chút lực lượng dồi dào nhiều hơn trước kia gấp mấy lần trong cơ thể.
Nên biết rằng sức mạnh lúc trước của Hứa Thanh cũng đã là tu hành tới trình độ Hải Sơn Quyết đại viên mãn, bây giờ đột phá liền phá vỡ gông cùm xiềng xích, giống như khiến cho lực lượng nhục thể của hắn đặt đến cấp độ cao hơn.
Cỗ lực lượng mạnh mẽ này khiến cho Hứa Thanh có một loại cảm giác mãnh liệt, mình không cần vận dụng pháp thuật của Hóa Hải Kinh, chỉ là toàn lực đánh một quyền của Hải Sơn Quyết, sợ là lão tổ Kim Cương tông cũng sẽ phải kinh hãi.
Dẫu sao, từ xưa đến nay, hắn là người thứ nhất có thể tu Hải Sơn Quyết tới trình độ như vậy.
Trước hắn, hư ảnh của Khôi đã là cực hạn của môn công pháp này, mà bây giờ hư ảnh của Khôi lột xác thành Bạt trước đó chưa từng có, bên trên không chỉ ẩn chứa khí tức Sơn Hải, còn có ngọn lửa vô tận cực nóng.
Cái loại cảm giác điên cuồng muốn làm hạn hán khô héo hết thảy, đốt cháy muôn dân trăm họ này, vẫn như trước lưu lại trong cảm giác của Hứa Thanh.
Mà cái này, mới chỉ là tầng thứ tám, hư ảnh của Bạt cũng chỉ là mới sinh, cũng chưa đạt tới trình độ hoàn thành trưởng thành, Hứa Thanh không cách nào tưởng tượng, sau tầng thứ chín sẽ là bộ dạng gì, còn có lúc tới tầng thứ mười đại viên mãn, hư ảnh của Bạt. . .
Có còn cải biến hay không. Đường của Hải Sơn Quyết đã không còn người nào có thể chỉ điểm cho hắn nữa, kể cả người tạo ra công pháp này cũng không làm được.