Trong khi sự ghen ghét của Triệu Trung Hằng như một luồng sóng mãnh liệt lên xuống, trời đã xế chiều, hoàng hôn trôi qua. Biển sâu vào chập tối càng tăng thêm cảm giác thần bí nồng đậm, nơi chân trời xa còn một ánh nắng chiều màu đỏ đang le lói, chiếu rọi lên trên sóng biển, phủ lên bên trên, giống như hỏa diễm lan tràn, lóe lên rồi chuyển động, một lớp sóng cao hơn một lớp sóng.
Cho đến khi bầu trời lửa chậm rãi dập tắt, ngọn lửa ở trong biển khơi cũng dần dần ảm đạm, thiên địa trên thế gian hóa thành một mảnh đen nhánh.
Từ xa nhìn lại, mặt biển lờ mờ tầng tầng sóng gợn lăn tăn, gió biển cũng ít đi một chút, dường như toàn bộ thiên địa cũng dần dần bình yên lại trong thời khắc này.
Mà thuyền không thể đi trong đêm, trình độ nguy hiểm so với ban ngày thì lớn hơn nhiều, cho nên giờ phút này Hứa Thanh lựa chọn bỏ neo, Đinh sư tỷ ngồi bên cạnh một bên Hứa Thanh, lấy thức ăn từ trên người ra, nụ cười ngọt ngào như trước, đưa cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh không có ăn, sau khi tạ ơn liền về bên trong khoang thuyền, mở ra tầng phòng hộ bên trong rồi bế quan.
- Tiểu sư đệ muốn tu luyện sao, ta giúp ngươi hộ pháp.
Đối với sự lạnh lùng của Hứa Thanh, Đinh sư tỷ không cảm thấy ngại chút nào, sau khi mở miệng cười, lại thật sự khoanh chân ngồi ở ngoài khoang thuyền.
Một màn này, khiến cho Triệu Trung Hằng trên Phượng Điểu Hào lần nữa phát điên, nhưng nhìn dung nhan xinh đẹp của Đinh sư tỷ, gã vẫn ráng nhịn xuống, thấp giọng truyền lời từ bên Phượng Điểu Hào truyền ra.
- Sư tỷ, chỗ ta có chút hải ngư, chúng ta...
- Không có hứng thú.
Đinh sư tỷ nhàn nhạt mở miệng.
- Sư tỷ, ta...
- Không cần thiết.
- Ta...
- Xin ngươi yên tĩnh một chút, không nên quấy rầy tiểu sư đệ tu luyện.
Đinh sư tỷ ngẩng đầu, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Triệu Trung Hằng. Triệu Trung Hằng cả mặt đều đen rồi, cực kỳ phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh đang tu hành trong khoang thuyền, nội tâm phát điên đến cực hạn, nhưng cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể hờn dỗi đả tọa.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã đến đêm khuya.
Trong khi ba người Hứa Thanh đả tọa, trong màn đêm, trong nước biển âm u không người phát hiện, có một màn dị thường chậm rãi biến hóa, lặng lẽ xuất hiện.
Chỉ thấy chính giữa biển khơi, từng điểm tinh quang hội tụ, dần dần thành từng u ảnh, chậm rãi tung bay từ mặt biển...
Những u ảnh này dường như là biển cấm màu đen, đang đan dệt những mộng cảnh thần bí sâu sắc cho những người xuất hành.
Chỉ bất quá, theo những u ảnh bay lên không trung đang không ngừng biến hóa ra các loại bộ dáng dữ tợn, hóa thành các hình thù lệ quỷ, có người chết chìm, có thú vật mục nát, bọn họ trong một cái chớp mắt, từ đang im lặng biến thành thê lương, từng tiếng kêu bén nhẹn rung chuyển linh hồn phá không truyền ra khắp bát phương.
Thanh âm này bi thảm dị thường, làm cho da đầu người ta phải run lên.
Lập tức, giấc mộng này...
Đã thành ác mộng! Ba người Hứa Thanh lập tức mở mắt ra, con ngươi Triệu Trung Hằng co rút lại, biểu cảm của Đinh sư tỷ nghiêm túc, tay phải đặt ở trên túi trữ vật.
Hứa Thanh đi ra khỏi khoang thuyền, ánh mắt ngưng tụ.
Hắn thả mắt nhìn tới, toàn bộ biển khơi, ở trong chớp mắt khi màn đêm hạ xuống, vô số ác quỷ lăng không dựng lên, dường như nhận được lệnh chiêu mộ binh lính, điên cuồng bay đến nơi cuối cùng của bầu trời đen nhánh. Thành đàn, thành mảnh.
Âm u, quỷ dị.
Đây là... Bách quỷ dạ hành.
Hứa Thanh ngẩng đầu, ngóng nhìn hết thảy, nhìn tất cả đám lệ quỷ, trong tiếng kêu bén nhọn thê lương, trong đầu của hắn nổi lên miêu tả về bách quỷ dạ hành ở trên hải chí.
- Toàn bộ biển đều có kỳ nhạc, phàm nhân không nghe thấy được, tùy tùng của Xích Dương Kim Ô làm bạn, bách âm làm khúc, thét lên Thiên Lại Nghênh Nguyệt.
- Thần Linh thích cái này, rũ mắt trông qua, toàn bộ biển hóa thành biểm cấm, bách âm thành Âm.
- Đệ tử tông ta nếu gặp phải, chớ động, chớ sờ, chớ quấy rầy...
Trên hải chí có nói, cũng miêu tả một cái chuyện xưa về cái này.
Trong chuyện xưa nói cho toàn bộ đệ tử Thất Huyết Đồng muốn ra biển phải biết, cái mảnh biển khơi vờn quanh Nam Hoàng Châu này, tên gọi nguyên bản là Vô Tận Hải.
Trong những năm tháng trước, khi mà nửa khuôn mặt của Thần Linh trên bầu trời chưa đến, trên Vô Tận Hải này thỉnh thoảng sẽ có khúc nhạc kỳ dị tấu lên, khúc nhạc này rất phi phàm, người bình thường coi như là ra biển cũng không thể nào nghe.
Chỉ có tu sĩ mới có thể ở trên Vô Tận Hải, khi nhạc khúc này đang tung bay mới nghe được một chút.
Mà về lai lịch của khúc nhạc này, cũng có giới thiệu trong chuyện xưa.
Mặt trời trên bầu trời cũng không phải là ngôi sao, mà một con Kim Ô Thần Điểu cực lớn, kỳ danh Xích Dương, mỗi sáng sớm nó đều từ trong tẩm cung nằm ở chỗ sâu trong Vô Tận Hải bay ra, ban đêm lại trở về, vòng đi vòng lại dường như mang theo sứ mạng, chưa từng bị gián đoạn.
Mà mỗi một đêm nó trở lại tẩm cung, trong tẩm cung cũng sẽ có nhạc sĩ tấu lên nhạc khúc vì nó, bên trong khúc nhạc này ẩn chứa trên 100 âm tiết, tạo thành cảm giác mộng ảo, về phần tên khúc nhạc, gọi là Thiên Lại Nghênh Nguyệt.
Mỗi một lần khúc nhạc vang lên, trăng sáng sẽ từ từ bay lên không, thay thế Xích Dương tuần tra thiên địa.
Cho đến có một ngày, nửa khuôn mặt của Thần Linh đã đến, Thần trôi lơ lửng ở bên ngoài bầu trời của thế giới, đã nghe được cái khúc nhạc này nên rất là mừng rỡ, vì vậy híp nửa mắt nhìn sang.
Một cái chớp mắt khi ánh mắt hạ xuống, Vô Tận Hải sôi trào, bộc phát dị chất nồng đậm vượt quá tưởng tượng, khiến cho Vô Tận Hải đã trở thành biển cấm tràn ngập dị chất nồng đậm.
Mà khúc nhạc hình thành trên trăm âm tiết, cũng trong một cái chớp mắt này bị xâm nhập, âm thanh hóa thành Âm, như đã tử vong vậy, hóa thành quỷ.