Chiếc thuyền lớn xuôi theo dòng nước, chẳng bao lâu sau đã không còn nhìn thấy Tây Xuyên nữa.
Khánh Mộ Lam đang đứng trên boong thuyền quay người chuẩn bị quay trở lại khoang thuyền.
Đi ngang qua hành lang trước cửa khoang thuyền, cô ấy nhìn thấy Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đang đứng trước lan can trò chuyện, Khánh Mộ Lam không khỏi nhớ tới lời giao phó của ca ca trước khi rời đi, mặt cô ấy đỏ bừng.
Đang chuẩn bị vào trong khoang thuyền, cô ấy đã bị Đường Tiểu Bắc gọi lại: 'Mộ Lam cô nương, chúng ta cùng nhau đi câu cá đi!"
Câu cá hơi nhàm chán, tốt nhất nên có người cùng trò chuyện, lần trước đi Đông Hải có Bắc Thiên Tâm đi cùng, nhưng lần này Bắc Thiên Tâm không tới, Nhuận Nương cũng không thích câu cá, hơn nữa cô ấy cũng không quen Tả Phi Phi, Đường Tiểu Bắc đang buồn chán thì thấy Khánh Mộ Lam.
Thế là cô ấy mời Khánh Mộ Lam đi cùng.
Lúc này, trong đầu Khánh Mộ Lam đang hỗn loạn, cô ấy cũng không suy nghĩ cẩn thận, đầu óc nghe theo lời của Đường Tiểu Bắc mà đồng ý: "Câu cá? Được... Được thôi!"
"Vậy cô trở về thay quần áo đi, tốt nhất là đội mũ chống nắng, lát nữa chúng ta gặp nhau ở boong thuyền!"
"Được!" Khánh Mộ Lam đồng ý, quay người chạy trở về khoang thuyền.
“Sao ta thấy Mộ Lam cô nương cứ là lạ nhỉ?” Kim Phi nhìn bóng dáng đang chạy trốn của Khánh Mộ Lam, cảm thấy hơi nghi hoặc.
“Vừa mới trở lại được hai ngày lại phải đi Đông Hải, có lẽ trong lòng cảm thấy không thoải mái”
Lúc này, tâm tư của Đường Tiểu Bắc đang ở việc câu cá, cũng không để ý: "Tướng công, mấy ngày nay chàng chắc hẳn là mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi!"
Kim Phi đã lâu không đến Tây Xuyên, nhưng lịch trình của y rất dày đặc.
Ngoại trừ ngày thứ nhất ở thư phòng của nhà họ Chu nghỉ ngơi một chút, hai ngày tiếp theo gần như làm việc không ngừng nghỉ.
Mỗi ngày, sáng sớm thức dậy để kiểm tra công xưởng và làm việc cho đến khi trời tối.
Sau đó, khi trời tối, y cũng không nghỉ ngơi ngay mà họp. cùng lãnh đạo cấp cao từ nhiều ngành khác nhau ở Tây Xuyên.
Sau cuộc họp, Kim Phi sẽ tổng kết đơn giản ngày hôm đó về những lợi ích và vấn đề được phát hiện, cũng như một số ý tưởng mới.
Hai ngày nay, Đường Tiểu Bắc cũng không làm phiền y.
Bây giờ trên thuyền, Kim Phi cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.
Trên bờ, Khánh Hâm Nghiêu và Chu Du Đạt sau khi tiễn Kim Phi cũng không rời đi ngay, mà đợi cho đến khi không còn nhìn thấy Trấn Viễn số 2 nữa mới xoay người quay trở lại.
Lúc trở về đi qua nghĩa trang, một đám người ở phía đối diện chạy tới.
Đội thân vệ của Khánh Hâm Nghiêu lập tức trở nên căng thẳng, vừa sắp xếp cho người đi tìm hiểu thân phận của đám người này, và hộ tống đám người Khánh Hâm Nghiêu leo lên sườn núi bên cạnh núi nhỏ để chiếm giữ địa hình có lợi.
Sau khi bố trí các biện pháp phòng ngự xong, thân vệ đi nghe ngóng tin tức đã quay lại.
"Đội trưởng, không phải là người xấu, mà là người dân đến tiễn tiên sinh."
Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!