Quế Đường Phong Hữu Thời

Chương 120: Bị tập kích


Có tiếng cười vui sướng truyền đến, giọng nam giọng nữ đều có, còn có cả tiếng trống nhẹ nhàng ở hoa thuyền cách vách vang lên, Kỷ Thanh Phỉ muốn lui về sau một chút, thân mình lại bị Tinh Thần ôm chặt, nàng nhẹ nhàng kinh hô một tiếng, liền ngồi ở trên cửa sổ gỗ khoang thuyền, dựa lưng vào vách tường gỗ khiết tịnh, bên cạnh là cửa sổ chạm rỗng tinh xảo kia.

Ánh sáng trong phòng có chút ám trầm, chỉ có thể ẩn ẩn nhìn thấy trong khoang thuyền của thương thuyền này có bóng người đong đưa, nếu người bên ngoài không lên thuyền, không phải dán ở bên ngoài cửa sổ nhìn xem, cơ bản là nhìn không thấy bên trong có thứ gì.

Kỷ Thanh Phỉ ngồi trên cửa sổ tương đối cao, đợi đến khi nàng phản ứng lại, Tinh Thần đã kéo xuống mạt ngực bọc trên hai vú nàng, đưa đầu lại đây, ngậm lấy một chu quả trên ngực nàng, tận tình mút vào sữa tươi của nàng.

Nàng hơi hơi ngẩng đầu, lệch đầu về một bên liền có thể thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ, đầy mặt sông lộng lẫy ánh sáng vàng nhạt, thanh âm cười đùa không ngừng từ thuyền hoa phát ra, cách một mảnh mặt sông, chạy ở bên cạnh thương thuyền, cùng thương thuyền này vẫn duy trì cùng một tốc độ bình bình mà tiến lên phía trước.

Kỷ Thanh Phỉ hơi hơi nhắm mắt, lại mở ra một chút, gáy gắt gao đè ở trên vách thuyền, ưỡn cao hai vú, đôi tay ôm lấy đầu Tinh Thần.

Bên dưới mặt sông trống trải ngoài khung cửa sổ sau lưng nàng, ẩn ẩn có thân ảnh màu đen đang nhanh chóng trượt đi, Kỷ Thanh Phỉ không nhìn thấy.

Lúc này, toàn bộ cảm quan của nàng đều đặt ở trên người Tinh Thần, hắn hàm chứa một bên đầu v* của nàng, một tay khác giống như tiểu hài tử mà bắt lấy khỏa mềm mại còn lại của nàng mà xoa nắn, đem sữa tươi màu trắng đều đè ép ra tới, dừng ở trên cánh tay hắn, làm ướt năm ngón tay...

Trên mặt Kỷ Thanh Phỉ có chút ửng hồng, mái tóc đen dài khoác sau lưng nàng, đá giày vớ rơi xuống, đem hai chân trắng nõn của mình đạp lên hai sườn đùi Tinh Thần, tư thế này không thể tránh khỏi đem đùi nàng tách ra, đem chân tâm nàng mở rộng đến lớn nhất.

Nàng vui vẻ hướng Tinh Thần bày ra chính mình như vậy, tuy rằng chỗ vải dệt ở chân tâm nàng đã ướt đẫm, một cổ hơi thở dâm mĩ hỗn loạn với gió sông, thổi đến khắp khoang thuyền.

Tinh Thần đem quần lót Kỷ Thanh Phỉ kéo rớt, đem cự vật thô to của mình đè ở trên hoa tâm non mềm của nàng, một trên một dưới ra ra vào vào, một lần lại một lần khiến cho thân mình Kỷ Thanh Phỉ lại mềm nhũn thêm một phần.

Nàng nhịn không được rên rỉ lên, thân mình bị Tinh Thần đè ở trên vách thuyền, có tiết tấu, thong thả đong đưa.

Mà sau lưng nàng, bên dưới mặt sông sóng nước lóng lánh, vài đạo bóng đen đang tới gần, có người phá nước mà lên, lại lặng yên không một tiếng động tính toán tiếp cận cửa sổ chỗ Kỷ Thanh Phỉ.

Trong cửa sổ, bọn họ có thể thấy một cánh tay trần trụi của Kỷ Thanh Phỉ quấn lấy sợi tóc màu đen, đang dùng lực bắt lấy khung cửa sổ chạm rỗng, năm ngón tay mảnh khảnh bám chặt trên những hoa văn điêu khắc tinh xảo, đầu ngón tay có chút đỏ hồng.

Kỷ Thanh Phỉ quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua tóc dài bên mặt có chút hỗn độn, rơi xuống, vừa lúc nhìn thấy mấy hắc y nhân từ mặt sông nhảy lên, miệng nàng phát ra một đạo thanh âm, trong thống khổ còn mang theo vài tia sung sướng “Ân.....”

Bên kia thương thuyền, chiếc thuyền hoa vốn đang cùng với thương thuyền đi song song đột nhiên cũng xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, mỗi hắc y nhân trong tay đều đang cầm thiết trảo, bọn họ muốn đem trảo câu trong tay móc lên thương thuyền, sau đó từ thuyền hoa trượt sang.

Nhận thấy được con thuyền này của mình, tựa hồ như đang trúng mai phục, lão bản mập mạp tức khắc gấp muốn nhảy dựng lên, vội run rẩy một thân thịt mỡ, hướng khoang thuyền chạy tới, một bên chạy còn một bên hô to:

“Cổ mẫu........cổ mẫu.... không tốt rồi, chúng ta bị tập kích, trên con thuyền hoa cách vách kia đều là sát thủ... cổ mẫu...”