Quế Đường Phong Hữu Thời

Chương 34: Lễ nghĩa liêm sỉ (hơi H)


“Ân ~~ tinh ~~~ ngô ~~~”

Kỷ Thanh Phỉ phát ra những tiếng ngâm khẽ, nàng hơi hơi ngẩng đầu, khóe môi rơi xuống một tia nước miếng, hai chân trên giường chậm rãi căng chặt, hô hấp dồn dập.

Tóc dài dừng trên gối thêu, ánh mắt nàng như say, môi lưỡi bị ngón tay Tinh Thần giảo đến dần dần lạc mất chính mình.

Thân mình giãy giụa, có chút từ bỏ phản kháng, nữ tử khuynh quốc khuynh thành, cứ như vậy một chút lại một chút luân hãm.

Đột nhiên, Tinh Thần từ trong miệng Kỷ Thanh Phỉ rút ngón tay mình ra, hắn cúi đầu, đôi tay nắm lấy hai vai gầy yếu của nàng, đem môi mỏng của mình đè ở trên môi nàng.

Phảng phất giống như không thể nhịn được nữa, Tinh Thần vươn đầu lưỡi tới, liếm trụ cánh môi Kỷ Thanh Phỉ, đầu lưỡi lại chuyển, thâm nhập cào trong khoang miệng nàng, cùng đầu lưỡi nàng chạm nhau, câu triền, quấy phá.

Đây là lần đầu tiên Tinh Thần hôn môi Kỷ Thanh Phỉ, cũng là lần đầu tiên Kỷ Thanh Phỉ bị một người nam nhân như thế hôn môi.

Nàng cùng hắn đều không thuần thục như vậy, chỉ bằng một tia bản năng của cơ thể, đôi môi dán ở bên nhau, dây dưa.

Tay Kỷ Thanh Phỉ, vốn dĩ chống ở trên vai Tinh Thần, không biết khi nào, vòng qua sau vai hắn, ôm cổ hắn.

Cánh tay ngó sen tuyết trắng từ trong tay áo to rộng của nàng lộ ra tới, nàng nằm trên gối, tùy ý Tinh Thần mút hôn lưỡi nàng, đem lý trí nàng một chút lại một chút đánh tan.

Bao nhiêu lý trí, bao nhiêu lễ nghĩa liêm sỉ, tất cả đều bị phá thành từng mảnh nhỏ.

Kỷ Thanh Phỉ cảm thấy chính mình giống như nữ tử trong miệng người Trung Nguyên, nữ tử khuất phục với tình dục dâm đãng, ngay khi nàng lần đầu tiên nếm được cảm giác vui thích dâm dục, liền một kéo lại một bước kéo thấp điểm mấu chốt của chính mình.

Thậm chí, hiện tại, nàng cứ như vậy ban ngày ban mặt, hai tay triền ở Thần trên cổ Tinh, tùy ý hắn hôn môi nàng.

Thời điểm ngẫu nhiên, nàng còn thử đáp lại môi lưỡi hắn.

Gương mặt Kỷ Thanh Phỉ giống như bị lửa thiêu, cả người càng giống như một khối bàn ủi, phảng phất bản thân đang làm chuyện xấu, tâm bùm bùm nhảy lên.

Tiếng hít thở thô suyễn, quanh quẩn ở giữa nàng cùng hắn, căn bản là phân không rõ tiếng thở dốc này là của Kỷ Thanh Phỉ, hay là Tinh Thần.

Có lẽ, hai người đều thở gấp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tinh Thần rốt cuộc thoáng ly môi nàng.

Hắn như cũ, quỳ gối bên chân nàng, nửa người trên nằm ở trên người nàng, hai tròng mắt hẹp dài, giống như cất giấu một mảnh biển lửa, thiêu đốt đến gò má Kỷ Thanh Phỉ đỏ bừng.

Nàng nhìn hắn, đôi môi phấn nhuận bị hắn mút đến đỏ bừng, bởi vì sung huyết, làm Tinh Thần nhịn không được, lại cúi đầu tới, một lần nữa đè ở trên môi nàng.

Trong phương diện tình dục, hắn vĩnh viễn đều không giống như nô của nàng, mà là chúa tể của nàng.

Kỷ Thanh Phỉ bị động cùng Tinh Thần triền hôn, trong phòng tình dục dần dần bốc lên, ngoài phòng, có người Sái vội vàng xuyên qua sân lát gạch xanh chỉnh tề, đứng ở ngoài phòng, đôi tay bóp chỉ quyết kỳ quái, nói:

“Cổ mẫu, bên Thẩu Đào cổ mẫu có tin, độ ách đan bị trộm.”

Trong phòng, Kỷ Thanh Phỉ nằm ở dưới thân Tinh Thần, đột nhiên mở to hai mắt, đôi tay nàng triền trên cổ Tinh Thần buông lỏng ra, đáp ở trên vai hắn, đẩy hắn ra, nửa ngồi dậy, tóc dài dừng ở một bên mặt, mày liễu khẽ nhăn lại, lạnh giọng hỏi người ngoài phòng,

“Sao lại thế này?”

Thẩu Đào là một trong mười hai cổ mẫu dưới trướng của giáo chủ, làm thủ hạ của giáo chủ, nguyên bản người Sái giáo cũng không phải chỉ có mười hai cổ mẫu, trước hai năm, có vài cổ mẫu không biết xuất phát từ suy nghĩ như thế nào, thay phiên tới tìm Kỷ Thanh Phỉ gây phiền toái.

Bị Kỷ Thanh Phỉ sai sử Tinh Thần giết đi không ít.

Giết đến hiện tại, cũng chỉ dư lại mười hai vị.