Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1115: Đê tiện, vô sỉ (6)


Edit: Sahara

Loại tình cảm ấy, không quan hệ với việc phong hoa tuyết nguyệt, không quan hệ với việc bên nhau cả đời.

Nhưng nó sẽ làm người ta ở trong sinh hạn hữu hạn của mình, dù mất hết tất cả cũng quyết bảo hộ cho bằng được người mà mình muốn bảo hộ.

Nam Cung Lam nhíu mày, cô ta cứ tưởng, Nam Cung Vân Dật vì cứu Lâm Nhược Bạch mà chịu hy sinh như thế, là bởi vì hắn ta yêu thương sâu đậm Vân Lạc Phong.

Hiện tại, xem ra, hình như không phải là như vậy....

Tình huynh đệ?

Nực cười! Nam Cung Lam cô chưa bao giờ tin rằng trên đời này lại có thứ tình cảm nào như vậy!

"Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn cứu nha đầu kia? Được thôi! Nếu ngươi có thể chịu được mười chiêu của ta, ta sẽ thả nó!" Nam Cung Lam cười lạnh một tiếng, cô ta vung tay lên, lấy từ trong nhẫn không gian ra một cây búa.

Ầm!

Nam Cung Lam vung búa trong tay lên, đập mạnh một cái vào lưng Nam Cung Vân Dật. Nam Cung Vân Dật siết chặt nắm đấm chịu đựng, nhưng cả người lại hơi lung lay một chút.

"Nam Cung Vân Dật, ta cấm ngươi sử dụng phòng ngự, bằng không, ta sẽ không tha cho nha đầu kia!"

Không thi triển phòng ngự, thì so với người bình thường chỉ khá hơn được một chút mà thôi. Lấy tình trạng của Nam Cung Vân Dật hiện giờ, làm sao có thể chịu nổi mười chiêu của Nam Cung Lam?



Cả người Nam Cung Vân Dật run lên, nhưng cuối cùng hắn vẫn cởi bỏ phòng ngự trên người, khiến cho tất cả nhược điểm của mình đều lộ ra trước mắt Nam Cung Lam.

Một búa thứ hai giáng xuống, Nam Cung Vân Dật không thể chống đỡ được, liền ngã quỵ trên mặt đất, hắn muốn cố gắng đứng dậy, nhưng lại chỉ cảm nhận được một trận đau đớn tê tâm liệt phế mà thôi.

Cũng chính vì cảm giác đau đớn này, mới làm cho Nam Cung Vân Dật biết được rằng, cột sống của hắn đã bị Nam Cung Lam đánh gãy mất rồi.

"Mới chỉ có hai búa mà ngươi đã chịu không nổi rồi sao? Ta vẫn còn tám búa nữa chưa đánh ngươi đó!" Nam Cung Lam cười một cách âm hiểm lạnh lùng: "Ta thật muốn xem thử, ngươi có thể kiên trì tới lúc nào?"

Ầm!

Lại một búa nữa đánh xuống lưng Nam Cung Vân Dật, hắn cảm nhận được mùi vị tanh ngọt trong miệng của mình, một ngụm máu tươi trào lên trên yết hầu, làm cho cổ họng Nam Cung Vân Dật cực kỳ khó chịu.

Búa thứ tư, Nam Cung Vân Dật cảm giác được hai mí mắt trên dưới của mình không ngừng va chạm, nhưng hắn lại không còn sức để tách chúng ra, chỉ có thể để mặc chúng dán sát vào nhau.

Búa thứ năm.....

Nam Cung Vân Dật không thể chịu đựng được nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể dựa vào một tia nghị lực cuối cùng của mình mà cố gắng chống đỡ.

Oan tình của mẫu thân còn chưa rửa sạch, Nam Cung Khánh còn chưa hối hận, mẹ con Mộ Thiên Thiên còn chưa chịu báo ứng..... Nam Cung Vân Dật hắn, làm sao có thể chết ở chỗ này?

Không phải chỉ là mười búa thôi sao? Nam Cung Vân Dật hắn đường đường là một nam tử hán, chẳng lẽ lại không thể chống đỡ nổi?

Búa thứ sáu, Nam Cung Vân Dật cảm thấy trên lưng mình là một mảnh chết lặng, cả người dường như mất hết tri giác, hắn hung hăng cắn chặt răng, từ đầu lưỡi truyền đến cơn đau, giúp hắn không mất đi ý thức của mình.



Tiếp theo, búa thứ bảy, thứ tám, thứ chín..... Đều lần lượt đánh xuống. Chỉ cần kiên trì chịu thêm một búa nữa thôi, là hắn có thể cứu được đồ đệ của Vân Lạc Phong rồi.

"Nam Cung Vân Dật, không ngờ ngươi cũng giỏi thật! Có thể chịu đựng được đến tận bây giờ. Chỉ là không biết một búa cuối cùng này, ngươi có thể chống đỡ nổi hay không?"

Nam Cung Lam giơ cao thiết chùy* (*búa sắt) trong tay lên, tất cả linh lực trong người cô ta đều dồn hết vào một búa này, xuyên qua không khí ẩm ướt trong đại lao, rồi đột ngột dừng lại trên lưng của Nam Cung Vân Dật....

Phụt!

Một ngụm máu tươi bị nghẹn ở yết hầu Nam Cung Vân Dật trước đó, dưới một búa này, rốt cuộc cũng bị phun ra, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một bãi máu tươi, trông thật rợn người.

"Nam Cung Lam!" giọng nói Nam Cung Vân Dật lúc này thập phần suy yếu, như là sẽ biến mất bất cứ lúc nào: "Ta đã chịu đủ mười búa của ngươi, ngươi nhất định phải thực hiện lời hứa của ngươi, thả vị cô nương này ra!"

Nam Cung Lam cất tiếng cười châm chọc, buông lỏng hai tay, hỏi: "Thả? Thả ai? Ta có từng nói qua những lời này à? Người nào có thể chứng minh được hả?"

"Ngươi...." Nam Cung Vân Dật giận đến mức hai mắt đều bốc lửa: "Ngươi nói rồi lại không giữ lời, đúng thật là đồ đê tiện, vô sỉ!"

Nam Cung Lam hơi hơi mỉm cười, cô ta từ tốn đi đến trước mặt Nam Cung Vân Dật, khẽ cúi đầu, từ trên cao mà nhìn xuống Nam Cung Vân Dật.

"Là ngươi tự nhận thấy thân phận đứa con hoang của ngươi quá mức nhục nhã, cho nên mới cam tâm tình nguyện nhận mười búa này, có quan hệ gì với ta? Ta dựa vào cái gì mà phải thả con nha đầu kia?"

_______

****tội nghiệp Dật ca, ngây thơ quá nên con đường truy thê sau này mới khó khăn như thế!!!