Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 143: Mất mặt xấu hổ (2)


“Ngươi……”

Mộ Hành Cừu tức giận nói không nên lời, ánh mắt hắn nhìn về phía Cao Đồ, lúc nhìn thấy Cao Đồ vẫn luôn nhắm mắt, không để ý đến tranh cãi của bọn họ, lòng hắn lâm vào tuyệt vọng.

“Vân Lạc Phong!” Mộ Vô Song ngăn chặn ghen ghét trong lòng, mắt lạnh nhìn Vân Lạc Phong, trong mắt đẹp hiện lên một tia tàn nhẫn, “Mộ Vô Song ta đã đánh cược thì phải nhận thua, ta đáp ứng ngươi, ngày mai ta sẽ đến trước cửa thành, nhưng…… hy vọng ngươi đừng vì sự tình hôm nay mà hối hận!”

Ở Long Nguyên Quốc này nếu không có hoàng thất phù hộ, nàng xa xa đấu không lại Vân gia!

Chỉ bởi vì Vân gia có một tòa lão Thái Sơn Vân Lạc này tồn tại! Chỉ cần Vân Lạc không chết, nàng vẫn không thể diệt tiện nhân Vân Lạc Phong này?

Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến y thuật của Vân Lạc Phong, trong lòng Mộ Vô Song liền giống như có một móng vuốt đang hung hăng cào trái tim nàng, khó chịu đến cực điểm! Nếu không trừ bỏ ả, cả đời mình cũng sẽ không an tâm!

“Được, ngày mai ta sẽ ở cửa thành chờ các ngươi đến.” Sau khi Vân Lạc Phong nói xong lời này thì lười biếng duỗi eo, nàng xoay bả vai, nhếch môi, “Vân Tiêu, đi, chúng ta về nhà.”

Sau khi bỏ lại câu này, nàng chậm rãi xoay người đi ra ngoài đại điện.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống dừng trên váy dài trắng như tuyết của thiếu nữ, đẹp đến làm người hít thở không thông.

Vân Tiêu tựa như một hộ vệ trung thành, từ đầu đến cuối đều đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, sắc mặt của nam nhân vĩnh viễn đều không chút cảm xúc, dường như không có chuyện gì có thể đả động hắn.

“Ha hả.” Ninh lão cười hai tiếng, ý vị thâm trường nhìn bóng dáng hai người trẻ tuổi rời đi, ám chỉ, “Ta thật sự rất hiếu kì, Vân Nha đầu rốt cuộc lấy vận khí từ đâu ra, nhặt một nam nhân như vậy về, Vân tướng quân, lần này Vân gia các ngươi thật có phúc, ha ha.”

Sau khi ông cười to hai tiếng, liền ra ngoài đại điện, chỉ để lại vẻ mặt khó hiểu của Vân Lạc…………



Sau khi chuyện trong đại điện truyền ra ngoài, thanh danh của Vân Lạc Phong chợt truyền khắp ở trong toàn bộ Long Nguyên Quốc.

Dùng bốn chữ tới hình dung đó chính là một y thành danh!

Những người lúc đầu cười châm chọc, mỉa mai nàng lập tức thay đổi thái độ, hận không thể đi lên quỳ liếm.

Vân Lạc Phong không thể tu luyện thì sao chứ? Nàng là một thần y! Có thanh danh thần y này tồn tại, không biết có bao nhiêu cường giả nguyện ý hộ tống nàng! Nàng ở trên đại lục cơ bản có thể tung hoành không bị ngăn trở.

Tuy nói ngày đó Vân Lạc Phong ở bờ sông Tần cứu Ninh lão, nhưng rất nhiều người vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ! Nhưng hôm nay, nhiều đại thần trong hoàng cung như vậy đều đến phủ Vân tướng quân nịnh bợ, có thể tưởng tượng được Vân Lạc Phong làm bọn họ chấn động đến mức nào.

Lúc này, ở cửa thành của hoàng thành, Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Song của phủ thừa tướng đều đứng chật vật ở cửa, sắc mặt vạn phần xấu hổ.

Ở sau lưng bọn họ, một bọn thị vệ đứng bất động như núi làm cho bọn họ không chỗ để trốn, chỉ có thể đón nhận ánh mắt kinh ngạc hoặc khiếp sợ của thế nhân.

“Các vị.” Vân Lạc Phong nhìn hai người đang đứng chật vật ở đó rồi chuyển tầm mắt về phía dân chúng vây xem, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đầy cuồng ngạo lãnh trầm, “Chắc các ngươi cũng đã biết chuyện xảy ra mười năm trước của phủ tướng quân chúng ta.”

Mười năm trước?

Nghe thấy con số nhạy cảm này, dân chúng im lặng suy nghĩ, ánh mắt kinh ngạc thường liếc về phía tổ tôn Mộ Hành Cừu.

“Mười năm trước, cha mẹ ta dẫn quân xuất chiến, lại bởi vì Mộ Hành Cừu Mộ Thừa tướng ham mê sắc đẹp, trúng gian kế của quân định khiến cho tình báo bị tiết lộ, làm hại cha mẹ ta chết trận sa trường!” Trên mặt Vân Lạc Phong xuất hiện một tia đau khổ, giọng nói cũng càng thêm sắc bén, “Nhưng lão tặc Mộ Hành Cừu này chết sống không biết hối cải! Chẳng những không biết sai chút nào mà còn nhận định cha mẹ ta làm chuyện ác, vận mệnh đã định như vậy!”