Đối với nàng mà nói, Mộ Vô Song chỉ là một kẻ dược nhân thôi, sao nàng có thể vì một dược nhân dừng lại ở chỗ này? Đồng ý chờ đến sau khi nàng ta thành hôn đã vô cùng khai ân rồi, nàng tuyệt đối không thể trợ giúp một kẻ dược nhân mà lãng phí tinh lực của mình.
“Thu dọn một chút, lập tức xuất phát.”
Lời nói của Thiên Kha luôn lạnh nhạt vô tình làm Mộ Vô Song hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra.
Khuôn mặt ả mang theo cung kính, trong lòng lại tràn ngập hận ý.
Thiên Kha, ngươi chờ đi, chờ ta trở nên nổi bật ở Thiên gia, ta cũng sẽ khiến ngươi trở nên bị người khác xa lánh!
Ở ngoài cửa phòng, một tiểu nha hoàn đang nghe lén, khi nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ thì kinh hãi vội vội vàng vàng đi tìm Mộ Hành Cừu thông báo việc này! Lúc Mộ Hành Cừu biết được Mộ Vô Song sắp sửa rời khỏi cùng hai người Thiên gia thì lập tức giận dữ, vội vàng đứng dậy ngăn ở trước sân.
Cũng may Mộ Vô Song thu thập hành lý thì cần một khoảng thời gian, cho nên lúc Mộ Hành Cừu chạy tới đại viện, vừa vặn gặp được Mộ Vô Song đi phía sau hai người Thiên gia.
“Vô Song!” Mắt Mộ Hành Cừu lập tức trở nên đỏ bừng, loáng thoáng trong đó chứa ngọn lửa phẫn nộ, “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn vứt bỏ gia tộc không thèm để ý tới sao?”
Ngay từ đầu, Mộ Hành Cừu cũng không để quân đoàn Liệt Diễm vào mắt, chính là vì có người Thiên gia chống lưng ở chỗ này! Nếu không, dưới tình huống không biết thân phận của đối phương ông cũng không dám nói ẩu nói tả.
Không nghĩ tới, người Thiên gia lại rời đi như vậy? Cháu gái nhà mình cũng mặc kệ sống chết của gia tộc?
“Mộ Thừa tướng, người sai rồi,” Mắt Mộ Vô Song hơi trầm xuống, “Hiện tại ta là người của Thiên gia, gia tộc của ta chỉ có một mình Thiên gia, Mộ gia với ta mà nói, đã không quan trọng.”Vì chứng minh quyết tâm của mình với Thiên Kha, Mộ Vô Song lại dám xưng hô như vậy với Mộ Thừa tướng, mục đích chính là vì phân rõ giới hạn cùng phủ Thừa tướng!
Tim Mộ Hành Cừu tức khắc trở nên lạnh băng, không dám tin nhìn gương mặt tuyệt tình của Mộ Vô Song: “Vừa rồi ngươi gọi ta là gì? Mộ Vô Song, ngươi đừng quên, ngươi là do ta nuôi lớn, không có ta làm sao tới ngươi? Ta cũng cho ngươi thương yêu với dung túng vô tận, hiện giờ ngươi leo lên cao, lập tức trở mặt sao?”
Mộ Vô Song gắt gao cau mày: “Nếu người thật sự thương ta thì không nên ngăn cản ta đi trên con đường thích hợp để ta phát triển, tại Mộ gia, chỉ biết hạn chế bước chân ta! Ta muốn trở nên nổi bật, muốn đạp thế nhân dưới chân, nhất định phải rời khỏi nơi này!”
Giọng nói ả tràn ngập lạnh nhạt tuyệt tình, dường như lão giả trước mặt không phải là người thân nuôi nấng ả lớn lên, mà chỉ là một người xa lạ.
Con người đều ích kỷ, cho dù lúc ban đầu ả cũng cảm thấy phẫn nộ vì câu nói của Thiên Kha, nhưng mà cuối cùng ả vẫn suy nghĩ lại, chỉ cần có thể đứng trên đỉnh đại lục, đừng nói bảo ả rời khỏi Mộ gia, mặc dù là bắt ả chính tay giết người thân của mình, ả cũng sẽ không chút do dự mà xuống tay!
“Bốp!”
Một cái tát hung hăng đánh tới từ bên cạnh, đánh lên trên mặt Mộ Vô Song, tức khắc, tóc một bên đầu ả ta hỗn độn rơi xuống vai, nửa bên mặt sưng đỏ lên.
Lau chùi vết máu bên khóe miệng, Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển đến nam tử tuấn mỹ bên cạnh đang phẫn nộ, trào phúng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”
Mộ Vô Sâm tái mặt, nâng lên tay muốn tiếp tục một cái tát nữa, nhưng cuối cùng vô lực buông xuống.
“Mộ Vô Song, ông ấy là gia gia của ngươi, Mộ gia là gia tộc của ngươi, ngươi không màng người thân sống chết ra sao, chỉ lo cho bản thân sao?”
Mộ Vô Song lạnh lùng cười một tiếng: “Ta lặp lại một lần nữa, gia tộc của ta là Thiên gia, Mộ gia không có một chút quan hệ với ta! Ta vì bản thân có gì không đúng? Những năm gần đây, Mộ gia các ngươi cho ta cái gì? Tại sao ta phải từ bỏ ta cơ hội thành tài vì các ngươi?”