Quả nhiên, nghe lời Vân Lạc nói, sắc mặt Lâm Thiên hơi hơi trầm xuống, trong ánh mắt lập loè ánh sáng mịt mờ không rõ.
“Lâm lão, ngươi đang đợi cái gì? Cho dù lão Vân Lạc này đột phá, lão ta cũng chỉ là một Cao Linh Giả trung cấp mà thôi, ngươi thân là Cao Linh Giả cao cấp, lão ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.”
Cao Đồ nhìn thấy Lâm lão chậm chạp bất động, bất giác có chút sốt ruột, hắn thật sự không rõ, vì sao đối mặt với một kẻ Cao Linh Giả trung cấp, Lâm lão lại do dự như thế?
Lâm lão không trả lời Cao Đồ, nhưng rõ ràng sắc mặt của ông ta có chút khó coi.
Đương nhiên ông ta sợ hãi không phải Vân Lạc, mà là trăm người trong quân đoàn bên cạnh Vân Lạc Phong kìa!
Tuy nói thực lực Vân Lạc không phải đối thủ của mình, nhưng giữ chân ông một lát thì không có vấn đề, thời gian đó, trăm người trong quân đoàn kia có thể phá hủy hoàng cung trong nháy mắt, lúc đó, Linh môn biết được việc này thì tất nhiên sẽ giận tím mặt, bản thân ông cũng sẽ bị tội danh là một kẻ bảo hộ bất lực.
“Vân Lạc, thế lực sau lưng ta là Linh môn.”
Lâm Thiên hít sâu một hơi, vẫn là nói chuyện này ra.
Linh môn tồn tại, chỉ có vài người trong Hoàng thất mới có thể biết, cho dù thân là Quý phi cũng không biết bất kỳ tin tức nào liên quan đến Linh môn, bởi vậy, ông cũng nhận định Vân Lạc sẽ không biết chuyện này.
“Thì sao?” Vân Lạc cười lạnh một tiếng, “Chuyện này ta đã sớm biết.”
Sắc mặt Lâm Thiên càng thêm lạnh lại: “Nếu ngươi đã biết, còn muốn làm phản?”
“Ha ha,” Vân Lạc cong môi cười trào phúng, “Cẩu Hoàng đế Cao Đồ này thiên vị Mộ gia! Ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên, năm đó vì cứu Thanh Nhã mà ta quỳ gối trước mặt Cảnh Lâm, hắn cũng không mở miệng hạ lệnh bảo Cảnh Lâm cứu người, buồn cười, ta lại vì kẻ như vậy còn đi trấn thủ biên giới mười năm! Bây giờ rốt cuộc lão tử đã nghĩ thông suốt! Ta tới nơi này, trừ bỏ diệt hôn quân này, còn muốn khiến Cảnh Lâm sám hối vì sự việc ngày đó!”
Bùng!
Bỗng nhiên đồng tử Vân Lạc co lại, một thân khí phách đều hiển hiện ra, dường như vào giờ phút này ông lại biến thành Đại tướng quân trấn thủ biên quan, uy danh hiển hách của mấy tháng trước!
“Xâm phạm vào người Vân gia, bất luận là ai cũng phải chết!”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc nắm chặt nắm tay, phóng người về phía Lâm Thiên, cả người ông khí thế ngập trời, sắc bén giống như trường kiếm ra khỏi vỏ.
Sắc mặt Lâm Thiên trầm xuống, lại uốn tay thành ưng trảo* lần nữa, công kích về phía Vân Lạc.
Chỉ là……
Không biết một con chuột nhỏ bò ra từ địa phương, theo ống quần ông bò vào trong, há mồm cắn một miếng ở nơi dõi tông đường của ông……
“A!”
Lâm Thiên thê lương gào lên một tiếng, rốt cuộc không rảnh xông về phía Vân Lạc nữa, ưng trảo liền chộp tới chỗ đũng quần, muốn khiến con chuột nhỏ đáng chết kia thành bánh nhân thịt.
Nhưng mà, sau khi cắn xong, chuột nhỏ lại dời mục tiêu, từ ngực bò lên trên, tiếp tục dùng hàm răng bén nhọn cắn ngực Lâm Thiên.
Hừ hừ, lão già khốn nạn dám can đảm khi dễ chủ nhân của bổn chuột! Bây giờ còn muốn chiến đấu cùng gia gia của chủ nhân! Nằm mơ đi! Để có thể ăn được nhiều linh dược hơn, làm sao cũng sẽ không để ngươi hỗn láo đâu, nhất định giúp gia gia trút hết giận.
Bộp!
Lúc Lâm Thiên vọng tưởng bắt được chuột nhỏ, nắm tay của Vân Lạc đã dừng phía trên bụng Lâm Thiên, khiến ông ta lùi lại phía sau vài bước, trong miệng phát ra tiếng cười to sảng khoái: “Lâm Thiên, không phải ngươi rất trâu bò sao? Có bản lĩnh thì đánh cùng ta đi! Ha ha ha!”