“Có một người nam nhân, hắn nguyện ý hạ thấp bản thân đến bên cạnh ta, cam tâm tình nguyện để ta sai khiến, bất luận ta làm chuyện gì, hắn đều sẽ giúp ta không hề lùi bước, mặc dù là ta phạm vào tội giết người nghiêm trọng, hắn cũng nguyện ý đứng bên cạnh ta, đối địch với toàn đại lục! Những chuyện như vậy, ngươi có không làm được không?”
Cao Thiếu Thần cười khổ, hắn thật thực thích Vân Lạc Phong nhưng sẽ không vì nàng hạ thấp bản thân, càng miễn bàn chuyện sẽ đối địch với toàn đại lục.
Cho nên, hắn mới bại bởi một nam nhân khác.
“Ta hiểu.” Đáy mắt Cao Thiếu Thần thoáng qua sự thống khổ: “Ta thật sự không bằng người kia trong miệng nàng, hơn nữa vì ham muốn cá nhân đã mang đến cho nàng phiền toái lớn như vậy, nàng yên tâm, ta sẽ tự sát ở trong cung, coi như là… Chuộc tội!”
Nói xong lời này, Cao Thiếu Thần giống như nghĩ đến chuyện gì, tiếp tục nói: “Ta còn có một việc muốn nói cho nàng biết, ngày hôm qua, ta đến tướng quân phủ tìm nàng gây phiền toái là do mệnh lệnh của đại tiểu thư Linh Môn Tư Huyên.”
“Tư Huyên?” Vân Lạc Phong giật mình, hỏi: “Vì sao Tư Huyên muốn ta gả cho ngươi?”
Cao Thiếu Thần cười có chút bất đắc dĩ: “Tư Huyên thích Vân Tiêu.”
Lúc đầu hắn cho rằng Vân Tiêu chỉ là một thị vệ bình thường thôi, chính là sau khi Tư Huyên xuất hiện, hắn mới hiểu được, toàn bộ Vân gia người che dấu sâu nhất chính là hắn!
Nếu không phải Vân Tiêu có chỗ đặc biệt, tại sao Tư Huyên lại yêu hắn sâu đậm? Nhất định phải đợi sau khi Vân Tiêu rời khỏi mới sai người đến phủ tướng quân.
Nếu nói không phải do nàng sợ hãi Vân Tiêu, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng!
Nhưng khi đó hắn đã cưỡi lên lưng cọp thì khó leo xuống! Chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Tư Huyên.
“Ta hiểu.” Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn nam tử đang đứng trước mặt mình: “Để cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này, ta sẽ để cho ngươi giữ lại sự tự tôn cuối cùng, ngươi tự sát đi.”
Cao Thiếu Thần khẽ nói: “Cảm ơn…” Nói xong hai chữ này, Cao Thiếu Thần cầm lấy thanh kiếm treo trên tường, rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắt lên cổ của chính mình, lập tức máu tươi bắn ra, nhiễm đỏ mặt đất trong tẩm cung…
Vân Lạc Phong nhìn thân thể nam nhân dần dần ngã xuống, ánh mắt không hề gợn sóng, rồi sau đó nàng chậm rãi rời khỏi tẩm cung.
Cao Thiếu Thần có kết cục ngày hôm nay cũng là hắn tự làm tự chịu! Nếu không phải hắn liên hợp với Linh Môn hãm hại Vân gia, nàng cũng sẽ không rat ay tàn nhẫn như thế!
Nàng tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn đến Vân gia, cho dù chỉ cần có suy nghĩ như thế này…
“Tiểu Mạch, ngươi có cảm thấy ta quá mức tàn nhẫn hay không?”
Trên đường đi ra khỏi hoàng cung, bước chân Vân Lạc Phong hơi dừng một chút, dùng linh hồn truyền âm hỏi.
“Chủ nhân, trên đời này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, ngươi không cần có bất kỳ gánh nặng gì, huống chi, nếu người không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với người!”
Giọng nói của tiểu Mạch rất là ngây thơ lại làm Vân Lạc Phong cười khẽ.
“Tiểu Mạch, đời trước ta không có người thân, chỉ có một người ân sư! Đời này, ta có gia gia, có nhị thúc, còn có Vân Tiêu! Ta có thể chịu được bất kỳ ai bất kính với mình nhưng không cách nào chịu được bất kỳ người nào muốn áp bức Vân gia! Nếu thực lực Vân gia chúng ta yếu ớt, ta sẽ bị ép buộc tiến cung, gia gia bọn họ cũng sẽ không có kết cục gì tốt.”
Thiện lương?
Kiếp trước, lúc còn bé nàng trơ mắt nhìn cha mẹ bị người khác giết hại, ngã vào trong vũng máu chỉ vì muốn cướp đoạt tài sản, nàng đã không biết thế nào là thiện lương nữa rồi!
Người hiền lành bị người khác khinh, đây là đạo lý bất biến (không thể thay đổi)!
Chỉ cần có thể vì Vân gia diệt trừ tất cả phiền toái, cho dù tay nhiễm máu tươi, nàng cũng sẽ không hối hận.