Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: “Ta nói ta không chịu thiệt nghĩa là ta tuyệt không tiếp nhận sự đánh cược đơn phương, nếu như trong thời gian quy định ta có thể đánh bại ngươi, ngươi trả giá cái gì?”
“Ha ha.” Lão giả cười ha ha, giữa mày tràn đầy tự tin: “Ta tùy ý ngươi xử trí!”
“Ta đối với ngươi không có hứng thú gì.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm: “Không bằng để mọi người Thiên gia các ngươi bò từ đỉnh núi xuống chân núi, mà mỗi một bước đều yêu cầu phải vũ nhục chính mình một lần, đương nhiên lời mắng chửi nói càng khó nghe càng tốt, nếu lời mắng chửi không đủ, vậy các ngươi phải làm lại từ đầu.”
“Ngươi…”
Sắc mặt lão giả biến đổi, âm ngoan tàn nhẫn nói: “Ngươi làm như vậy có phải quá độc ác hay không?”
“Chuyện này chỉ là điều đầu tiên.” Vân Lạc Phong mỉm cười tà mị: “Chuyện thứ hai chính là ta muốn Chung Linh Nhi hoàn hảo không hao tổn gì xuất hiện! Nếu nàng thiếu một sợi lông tơ, ta sẽ giết một người!”
Khuôn mặt lão giả càng thêm khó coi, ánh mắt hiện lên sự âm u.
“Vân Lạc Phong, ta chỉ đưa ra một yêu cầu, ngươi dựa vào cái gì đưa ra hai cái? Như vậy cũng quá không công bằng!”
Vân Lạc Phong chớp mắt: “Ngươi cũng biết là không công bằng? Nếu ngươi cảm thấy không công bằng, chúng ta đây có thể thay đổi phương thức đánh cược, đánh cho đến khi trong hai người có một người thất bại, như thế nào? Hơn nữa, ta đưa ra điều kiện thứ hai cũng không phải là điều kiện đặt cược, ta chỉ thông báo cho các ngươi thôi!”
Nàng muốn giết người, Thiên gia vẫn chưa có cách ngăn lại.
Vì vậy, một câu này chỉ là thông báo cho Thiên gia, cũng không phải điều kiện đặt cược!
Lão giả cười lạnh: “Vân Lạc Phong, ngươi quả nhiên là nhát gan muốn ta thay đổi phương thức đánh cược! Đáng tiếc, ta sẽ không làm như ngươi mong muốn, những điều kiện đặt cược ngươi nói ta đã đáp ứng rồi! Hiện tại đã sắp đến thời gian nửa chén trà, ta xem ngươi dùng cách nào đánh bại ta!”
Cho dù trong khoảng thời gian ngắn Vân Lạc Phong đánh bại các trưởng lão của Thiên gia nhưng chuyện này không chứng tỏ trong thời gian còn lại nàng có thể đánh bại hắn.
Mà hắn, chỉ cần năng lực có thể trốn tránh nàng là đủ rồi! Cố gắng kéo dài đến hết thời gian nửa chén trà!
“Mặt khác, đừng quên, lúc trước ngươi từng nói ngươi không cần đôi tay để chiến đấu.” Lão giả lại vô sỉ tăng thêm một câu.
Long Phi bị lão nhân này làm giận quá hóa cười, khó trách năm đó lão nhân này có thể làm ra loại chuyện như thế, hành vi vô sỉ như thế cũng thật sự không có người nào có thể so sánh.
Nhưng mà đương sự như Vân Lạc Phong lại mỉm cười nói hai chữ: “Có thể!”
Nhìn thiếu nữ kia vô cùng tự tin, trong lòng lão nhân đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác không tốt, nhưng hôm nay tên đã lên dây, không thể không bắn cũng không thể đổi ý.
Vì vậy, hắn chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Một khi đã như vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu chiến đấu!”
Xôn xao!
Nói xong nhưng lời này, lão nhân cũng không giao phong chính diện với Vân Lạc Phong, mà là lựa chọn xoay người rời đi, bỏ chạy về phía xa.
Cùng lúc đó, bóng dáng Vân Lạc Phong giống như một tia chớp, nhanh chóng truy đuổi về phía lão giả.
Mắt thấy thiếu nữ sắp sửa đuổi kịp, lão giả vội vàng xoay người, một lưỡi kiếm chợt xẹt qua hư không, đánh về hướng chính diện của thiếu nữ.
Thân mình Vân Lạc Phong né sang một bên, tránh thoát lưỡi kiếm này, cũng bởi vì động tác này, khoảng cách giữa nàng và lão giả kéo kéo giãn thêm một đoạn nữa…
“Ha ha…” Lão giả nhìn Vân Lạc Phong tiếp tục đuổi theo, khóe miệng mỉm cười trào phúng: “Tiểu nha đầu, ngươi vẫn còn non nớt lắm, dễ dàng tiếp nhận đánh cược của ta như vậy! Trận đánh cuộc này, ta thắng chắc rồi.”
“Phải không?”
Ngay khi hắn nói xong lời này, bỗng nhiên một bóng dáng màu trắng dừng ở trước mặt hắn, chặn đường trốn chạy của hắn.