Diệp Cảnh Thần cười một tiếng: “Nhất định!”
Hắn muốn nhìn, đệ đệ này lại muốn làm chuyện xấu gì!
……
Ban đêm.
Bóng đêm như nước.
Trong Diệp gia đèn đuốc sáng trưng, nha hoàn gia đinh tới tới lui lui, náo nhiệt vô cùng.
Một nhà Vân Lạc Phong sáu người mới vừa đi tới yến hội liền nghe được trong phòng truyền đến giọng nói khen tặng.
Giang Mộng Dao ngồi ở bên cạnh Diệp Thiên Vấn, cười với những người tiến đến khen tặng nàng, chỉ là nhanh chóng, vẻ tươi cười của nàng ta biến mất, nhẹ cau mày quét mắt về phía sáu người xuất hiện ở cửa yến hội.
“Nhị đệ, chỗ ngồi giống như thiếu đúng không?” Diệp Cảnh Thần thấy rõ hình thức trong phòng yến hội, sắc mặt trầm xuống, nói, “Chúng ta tổng cộng có sáu người, vì sao ngươi chỉ để có bốn chiếc ghế dựa?”
Diệp Cảnh Huyền ha hả cười: “Ngại quá, đại ca, yến hội chỉ có thể xếp bấy nhiêu ghế dựa, thật sự không có vị trí trống, đại tẩu thân là thê tử của ngươi, đương nhiên phải vào ngồi, Vân Tiêu cùng Diệp Hi Mạch là nam nhân, cũng có quyền lợi ngồi xuống! Cho nên, chỉ có thể uất ức cho hai nữ lưu là Vân Lạc Phong cùng Diệp Kỳ này xuống chỗ hạ nhân.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần càng thêm khó coi, hắn biết đệ đệ này sẽ không an phận, không nghĩ tới hắn gây khó khăn cho mình ở điểm này!
“Thật ra ta cảm thấy vị trí này cũng tốt,” Quân Phượng Linh dương môi cười, “Nhị đệ, lục công chúa còn chưa gả cho Thiên Vấn, theo lý thuyết thì không tư cách tới tham gia gia yến của Diệp gia! Hơn nữa, nàng cũng là tiểu bối, vì sao ngươi không để nàng ta ngồi dưới?”
Quân Phượng Linh hơi dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Huống chi, ngay cả cung nữ của lục công chúa cũng có thể ngồi vào vị trí gia yến của Diệp gia, lại muốn bức bách nhi tức ta cùng nghĩa nữ đi ngồi cùng hạ nhân?”
Trên thực tế, cung nữ bên người lục công chúa không có tư cách ngồi ở đó, nhưng Diệp Cảnh Huyền muốn gây khó dễ cho Vân Lạc Phong, cố ý thương lượng với lục công chúa về việc này, bởi vậy, cung nữ mới chiếm vị trí chỗ ngồi.
Sắc mặt Diệp Cảnh Huyền không quá tốt: “Đại tẩu, ngươi nói gì vậy? Thân phận Lục công chúa tôn quý như thế, là Vân Lạc Phong có thể so sánh với Diệp Kỳ sao? Mà Phỉ nhi thân là cung nữ bên người lục công chúa, địa vị của nàng cũng vượt qua nữ tức cùng nữ nhi của ngươi! Ngươi lại muốn để lục công chúa cùng cung nữ của nàng lui xuống? Ngươi còn chẳng phân biệt được một chút lễ nghi tôn ti sao?”
Ngụ ý, ngay cả cung nữ bên người lục công chúa, đều có thân phận tôn quý hơn Vân Lạc Phong!
“Xem ra ngươi không muốn để chúng ta tham gia gia yến này!” Quân Phượng Linh lạnh lùng cười, “Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần ở chỗ này chịu ủy khuất, Diệp ca, chúng ta đi!”
Diệp Cảnh Huyền âm hiểm cười: “Đại tẩu, không phải ta không mời các ngươi tới gia yến, là chính các ngươi không muốn tới, đừng đến lúc phụ thân hỏi tới lại đẩy trách nhiệm cho ta.”
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần xanh mét, hắn dùng sức làm dịu lửa giận ở trong lòng, xoay người đối mặt với Quân Phượng Linh.
“Nơi như vậy, không tới cũng thế!”
“Được!” Quân Phượng Linh hơi hơi mỉm cười, “Tiêu nhi, Phong nhi, chúng ta đi.”
Dứt lời, nàng tiến lên giữ chặt Vân Lạc Phong, muốn rời khỏi yến hội.
Lại vào lúc này, Vân Lạc Phong đẩy tay nàng ra, tươi cười bên môi lộ ra một tia lạnh lùng: “Chờ một chút.”
Quân Phượng Linh ngẩn ra.
Lúc nàng ngây người thì Vân Lạc Phong đã chạy tới trước bàn, nàng nâng chân dài lên, đột nhiên đạp về phía bàn dài, trong phút chốc, bàn dài nứt ra, tất cả món ngon mỹ vị trên bàn đều rơi xuống, vết bẩn đầy đất……
Tất cả mọi người ngây ngốc, hành động của Vân Lạc Phong quá mức khí phách, khí phách đến mức làm bọn thật lâu mà vẫn chưa hồi thần…