“Bệ hạ,” Một bàn tay tuyết trắng như ngọc đặt lên tay hoàng đế, Lăng Quý Phi cười dịu dàng, trong mắt đẹp ẩn chứa dao động, “Tiểu nha đầu này rất thú vị.”
“Sao?” Long Nguyên nhướng mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Quý Phi, nhẹ nhàng nhéo nhéo mu bàn tay nàng, “Trong cung ái phi thiếu cung nữ sao? Coi trọng tiểu nha đầu tên Chung Linh Nhi kia?”
Lăng Quý Phi thẹn thùng cúi đầu: “Vẫn là bệ hạ hiểu thần thiếp, thần, thần thiếp đúng là muốn để Chung Linh Nhi làm cung nữ cho thần thiếp.”
“Nếu ái phi muốn, chờ sau khi tỷ thí kết thúc, trẫm giúp nàng đòi người từ Thiên Vân Quốc,” Mặt mày Long Nguyên vô cùng khí phách, giọng điệu cuồng ngạo kiêu căng, “Đừng nói là một thị nữ, cho dù nàng muốn Vân Lạc Phong làm cung nữ cho nàng, Thiên Vân Quốc cũng phải ngoan ngoãn cung phụng dâng người tới!”
Đây là khí phách của một cường quốc đối mặt với nước yếu!
Ta muốn người của ngươi thì như thế nào? Đó là phúc khí của ngươi! Nếu ngươi cự tuyệt, đó chính là ngươi không biết điều!
Đương nhiên, Long Nguyên tin tưởng, Thiên Vân Quốc không có dũng khí cự tuyệt!
Huống chi lấy một tiểu nha đầu để đổi lấy thái độ thân thiện của Thiên Hồi đế quốc, rất đáng giá.
“Bệ hạ, vạn lần không thể,” Lăng Quý Phi lắc lắc đầu, “Vân Lạc Phong kia là nhi tức của Diệp gia, phân lượng của Diệp gia ở Thiên Vân Quốc rất quan trọng, Thiên Vân Quốc sẽ không đồng ý, hơn nữa, các quốc gia có quy định, bất luận quốc gia nào cũng không được tự mình chiến đấu, thần thiếp không muốn vì bản thân mà liên lụy tới bệ hạ.”
Ánh mắt Long Nguyên sủng nịch: “Ái phi, hình như nàng quên một việc, nếu như lần này Thiên Vân Quốc xếp hạng cuối cùng thì sẽ bị xoá tên trên đại lúc, lúc đó, cần gì cố kỵ quy củ của các quốc gia?”
Ánh mắt Lăng Quý Phi sáng lên.
Cái nàng ta chờ chính là câu đó!
Chỉ cần bệ hạ nói lời này, cũng đại diện cho việc Thiên Vân Quốc chắc chắn sẽ thua trong đợt tỷ thí này, không thể nghi ngờ!
Nghĩ vậy, khóe môi Lăng Quý Phi cong lên, con ngươi âm độc quét về phía Vân Lạc Phong.
“Vân Lạc Phong, Liễu Thần Dật!”
Tiếng nói the thé vang lên, trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Vân Lạc Phong ……
Liễu Thần Dật, nhi tử của thái phó Lam Tường quốc, y thuật siêu quần, phong độ nhẹ nhàng, làm cho con tim chúng nữ tử ở Lam Tường quốc đều gắn trên người hắn.
So với hoàng tử Khâu Phi Hoa kiêu ngạo ương ngạnh, hiển nhiên hắn càng thêm nổi bật.
Vừa ra sân đã khiến cho mọi người thét chói tai.
“Là Liễu công tử của Lam Tường quốc, trời ạ, quả nhiên phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ phi phàm như trong truyền thuyết.”
“Nếu có thể trở thành thê tử của chàng, ta chết cũng không oán!”
Nghe thấy tiếng thét chói tai của các nữ nhân, khóe môi Liễu Thần Dật vẫn luôn cong lên, nhàn nhạt nở nụ cười, hắn phe phẩy quạt lông trong tay, phong độ nhẹ nhàng, tuấn mỹ vô song.
Dường như cả người đều tỏa ra ánh sáng.
Hoàng đế nhìn thấy đối thủ của Vân Lạc Phong chính là Liễu Thần Dật thì trong lòng cũng hiểu rõ, hắn khẽ cau mày: “Ái phi, trước kia nàng nói muốn để người Lam Tường quốc quấy nhiễu Vân Lạc Phong, chẳng lẽ, nàng muốn để Liễu Thần Dật thực hiện mỹ nam kế?”
Lăng Quý Phi thần bí cười: “Bệ hạ, thần thiếp tin tưởng có thể làm Vân Lạc Phong bị thua thảm ở ngay trận đầu tiên.”
Đối với người Lam Tường quốc, Lăng Quý Phi có tin tưởng rất lớn, huống chi, thực lực của Liễu Thần Dật rất mạnh, cho dù không cần thủ đoạn mà người khác không nhận ra cũng cũng có thể khiến Vân Lạc Phong thua đến khóc rống!
……
Dưới ánh mắt đang bốc lên hình trái tim của những nữ tử kia, Liễu Thần Dật phe phẩy quạt lông đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, hắn mỉm cười, cử chỉ ưu nhã, nhất cử nhất động đều khiến tim người khác rung động không dứt.